Thời gian luôn là giấc mơ đẹp, đầy ắp
ký ức và hoài niệm. Một lần ngồi vá áo ở Trường Sa, Nguyễn Hưng Hải xuất thần với cảm xúc đồng đội rất thơ: “Tôi ngồi vá lạ vào quen lần đầu”. Còn bạn
thơ trẻ Phan Nam thì thương hoài
ngày tháng cũ, cứ ngắm nhìn “ngàn cánh
hoa khắc sâu vào đất mẹ/ hỏi thời gian có cách nào xóa nhòa”. Trở về với
ngày xưa đôi khi “thời gian như con trẻ”,
dẫu “húp cái nghèo vẫn cười ngây thơ/ lũ
qua rồi trắng cả cơn mơ”. Thời gian là vậy, mãi là người bạn đời tri âm với
bao nhiêu buồn vui hoài niệm của đời người: “Ta đi như là chạy/ Tay vẫn cầm tay nhau/ Ta yêu như là thở/ Biết đời cần
có nhau”...
(Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh chọn và giới thiệu)
 |
Tranh: Hoàng Đặng. |
MÙA SƯA BAY
Lồng ngực rung rinh những điều được mất
Sáng nay hàng trăm đôi mắt nhìn ai trong vắt
Chỉ xin một lần hôn nhẹ môi em
Dòng sông thôi ướt mềm.
Và bến xưa góc cũ nhuộm thắm sưa vàng
Ngày thì rộng tháng thì dài
Giấc mộng thoáng qua có còn đọng lại
Mùa sưa, em.
Chiếc áo chưa kịp khâu
Bàn tay vội quét đi màu hoa trinh nguyên khao khát
Bài toán chưa có lời giải
Người vội về đâu.
Về đâu người ơi
Sưa vàng mấy độ
Đi qua bến đời người
Những cuộc hẹn trăm năm...
PHAN NAM
TRẮNG CƠN MƠ
người nông dân gặt niềm hy vọng còn sót lại trên cánh đồng
ngày như khối lập phương trắng đều sáu mặt
hạt mồ hôi mẩy trên từng bông lúa lép
bặm môi vung liềm cắt đôi cơn lũ
đỏ mắt tìm không thấy hạt phù sa
dạ dày réo ầm như cơn lũ hôm qua
quẹt bùn lem buông tiếng thở dài chết lặng
đồng ngập mặn
mắt người ngập mặn
hạt phèn chua
chua xót cả một đời
ngửa mặt kêu trời
cao xanh có thấu
xót lũ trẻ lội trong xì xụp cháo
húp cái nghèo vẫn cười ngây thơ
lũ qua rồi trắng cả cơn mơ
NGUYỄN THÀNH TÂM
 |
Tranh: họa sỹ Hoàng Đặng |
VÁ ÁO Ở TRƯỜNG
SA
Không em, áo buột đường tà
Tôi ngồi tôi vá Trường Sa cho mình
Vá từ cái thuở tân binh
Trường Sa bạn cũng như mình ngồi khâu
Thời gian như sợi chỉ mầu
Tìm đâu chỉ trắng cho màu trắng đây
Mũi xuống biển, mũi lên mây
Vụng chèo khéo chống từ ngày quen em
Áo thì trắng, chỉ thì đen
Toàn trai tráng cả ai thèm để tâm
Chỉ thương tấm áo đem ngâm
Ngại khi về phép em cầm lên xem
Áo thì trắng, chỉ thì đen
Tôi ngồi vá lạ vào quen lần đầu
Áo dù có trắng đến đâu
Cũng không trắng được như màu áo em
Chỉ dù đen thật là đen
Cũng không đen giống tóc em mượt mà
Còn may chỉ buột đường tà
Không em mà vẫn như là có em
Áo thì trắng, chỉ thì đen
Vá lành vào rách cho em khen lành…
NGUYỄN HƯNG HẢI
THỜI GIAN
Thời gian như con trẻ
Bôi bẩn hồng
nhan nhau
Anh muộn phiền
hằn kẽ
Em toan tính nát
nhàu
Ta dìu nhau lận
đận
Trên lối đời
loanh quanh
Nhiều khi trên
nẻo quạnh
Nghe gập ghềnh
bước chân
Ta đi như là
chạy
Tay vẫn cầm tay
nhau
Ta yêu như là
thở
Biết đời cần có
nhau
Em hồn nhiên như
thể
Yêu nhau là đủ
rồi
Anh vô tư như
thể
Có em là xong
xuôi…
Chỉ thời gian là
kẻ
Muốn chơi trò
chia đôi
THÁI BẢO-DƯƠNG ĐỲNH
CHỊ TÔI LẤY CHỒNG
Đợi mùa
Tháng bảy mưa ngâu
Tôi về chị đã làm dâu cửa người
Duyên quê dìu dịu nét cười
Chị tôi mang cả lời mời qua sông
Nón nghiêng che khuất nửa vòng
Tôi đi tìm chị giữa ngong ngóng chiều
Lạc miền nắng xế mưa xiêu
Lắng nghe bông bưởi nói điều
tương tư
Mái lều khóm rạ chơ vơ
Còn đâu bóng chị bóng trưa ru mình
Chị giờ như đóa phù sinh
Chờ cây, cây chẳng nẩy cành đơm hoa
Anh theo chiến trận xa nhà
Ngàn thu mây lấp sương pha cõi người
Cửa nhà một bóng chơi vơi
Khói nhang chị nguyện về nơi
thương thầm
Duyên xưa trăng chẳng đến rằm
Tình xưa ai biết dâu tằm phụ nhau
Tôi về bên luống mưa ngâu
Mà thương thân chị làm dâu không chồng!
VÕ
THỊ HỒNG TƠ
NGƯỜI THIẾU PHỤ TRANG ĐIỂM
Mười hai giờ mười tám phút
Người thiếu phụ đang ngồi khỏa trắng giấc mơ
Trong chiếc gương có hình oval cũ kỹ
Cô đang kéo đôi chân mày chạm về phía mặt trời
Có thể là dài như một tiếng thở
Cô dùng lớp phấn hồng quét ngược
Đôi mắt xanh màu thảo nguyên
Chiếc gương bây giờ là hình trái đất
Có đôi mắt màu đại dương
Từng lớp phấn phủ như cơn lốc về
Trăng vỡ mềm môi
Cô khóc trên gương mặt mình
Sau lớp thủy tinh
Lỗ chỗ thịt da rát bỏng
Cô mở hộp tìm mấy câu đồng dao
Tám lẻ dôi
Đôi lên chín
Chín lẻ một
Mốt lên mười
Cô chuyền chuyền đôi tay
Chuyền một
Chuyền hai
Chuyền ba
Trăng vỡ rồi
Cô chuyền trên tay
Đôi mắt xanh màu đại dương
Đôi mắt xanh màu thảo nguyên
Cô khóc trên gương mặt mình
Sau lớp thủy tinh
Lỗ chỗ thịt da rát bỏng.
NGUYỄN
HOÀNG ANH THƯ
TRẢ VAY
Có gì bất chợt đâu đây
Có gì vừa chạm chiều nay bất ngờ
Cả đời nương tựa bơ vơ
Mong manh ngọn cỏ đôi bờ lau khô
Ai đè lên giấc chiêm bao
Mà đêm cứ ngắn ngày sao quá dài
Có gì mà cứ trần ai
Mơ cho thấm nỗi u hoài thế nhân
Chôn nhau chỉ có một lần
Cắt bao giờ hết nợ nần trót vay...
29.3.2018
NGUYỄN
NGỌC HẠNH.
Chùm thơ trên báo Đà Nẵng cuối tuần số ra ngày 29.04.2018:
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.