THÁNG
NĂM ĐÀ LẠT MƯA TÌNH
Tháng
năm chẳng phải mưa ngâu
Cũng
không phùn bụi như đầu tháng giêng
Thôi
thì cứ gọi mưa Tình
Chặp
mưa chặp tạnh, rập rình… lại mưa…
Mưa
như cút bắt gái trai
Mưa
như đùa giỡn tim ai dỗi hờn
Mưa
phả phất, mưa nồng nàn
Phập
phồng bong bóng vỡ tan mặt đường
Mưa
ào ạt như tan trường
Bỗng
dưng ngưng lại như dường trêu ngươi
Những
ô dù nhỏ rong chơi
Bật
lên xếp xuống mệt nhừ vì mưa
Mưa
lấm lét… mưa đùa dai…
Suốt
ngày suốt buổi lai rai mưa hoài
Tháng
5 Đà Lạt giữa mùa
Vẫn
đầy du khách đội mưa trao tình
Qua
rồi một thuở em, anh
Chiếc
dù xanh, đỏ trở thành chiêm bao
Ngày
nào má thắm hoa đào
Tay trong
tay ấm ngọt trao lời tình
Bây
giờ lạnh ngắt mưa lên
Nghe
trong sâu thẳm cuộc tình hư hao
Mưa
tình Đà Lạt xanh xao
Gõ
vào tâm não biết bao điệu buồn
Chừng
như lòng cũng mưa tuôn
Bao
giờ Đà Lạt cạn nguồn mưa qua !
QUA
NGÕ QUÊ EM
Hôm qua xe ngang Tuy
Hòa
Quê hương em đó… thật
là đáng yêu
Xe chạy chầm chậm về
chiều
Anh nghe biển hát lời
yêu ngọt ngào
Khúc tình trầm bổng lao
xao
Hồn anh theo đó rạt rào
tình thâm
Yêu biết mấy phường Phú
Lâm
Nhìn qua Phú Thạnh, Phú
Đông nặng lòng
Sông Ba nước chảy xuôi
dòng
Lòng anh hóa biển hóa
sông Tuy Hòa
Bao la thắm thiết đậm
đà
Yêu em, yêu cả quê nhà
của em
Xe chiều gió thổi êm êm
Nhìn lên núi Nhạn muốn
tìm câu thơ
Ầu ơ… tiếng mẹ ầu ơ…
Ca dao mẹ hát ru hời
tình quê
Trăng lên Bình Ngọc
trăng thề
Trăng qua Bình Kiến
trăng về Vực Phun
Ai đi có nhớ cội nguồn
Nhớ cá An Phú, nhớ tôm
Hòn Chùa
Nhớ Hòa Kiến, nhớ hương
mùa
Hồng Phi đu đủ đuổi xua
cảnh nghèo
Đà Rằng mấy nhịp trông
theo
Xe bon qua khỏi còn neo
lại tình
Phải chi có đủ hai mình
Ta dừng lại đó cho đinh
đóng thuyền
Để tình ta được nên
duyên
Đủ đôi đủ bạn thỏa niềm
ước mơ
Bây giờ cho đến bao giờ
Trăng về núi Nhạn,
trăng chờ đợi ta ?
NGHE
NỖI NGẬM NGÙI
Muốn
gói chút nắng Sài Gòn
Gởi
qua bên ấy… gởi lòng bên ni
Gởi
luôn nửa tuổi xuân thì
Người
còn để lại từ khi chia lìa
Gởi
Người một chuỗi sầu khuya
Liêu
xiêu hè phố tàn khuya Sài Gòn
Gởi
Người nửa giấc lạnh đông
Hắt
hiu hồn mộng mênh mông chiếu giường
Gởi
Người lúng liếng môi cười
Dư
âm còn đọng một đời khó quên
Gởi
Người hai chữ “yêu em “
Đã
thành cổ tự khắc lên tháp ngà
Ngồi
đây níu hỏi mây xa
Có
chăng bên ấy bóng tà huy xưa
Người
còn chờ ánh sao thưa
Đếm
từng tuổi mộng kịp vừa trăng lên
Chim
bay bỏ mái tranh hiền
Bỏ
luôn cánh võng hàng hiên quê nhà
Bây
chừ đông lạnh mưa qua
Còn
ai núp dưới hiên nhà đợi mưa
Người
đi từ buổi giao mùa
Có
không bên ấy gió lùa tóc mây
Vai
Người hơi ấm còn đây
Giọt
mưa rụng xuống ngập đầy chiêm bao
Từ
hồi hai bóng chung đôi
Lòng
đâu cổ tích mà ngồi ngóng trông
Bây
chừ bên ấy lạnh đông
Người
ơi, còn giọt lệ thầm chực rơi ?
Cho
tui chung chút bùi ngùi
Phố
khuya Lê Lợi còn tui còn Người
Hình
như Người rớt tiếng cười
Trên
đường Nguyễn Huệ loãng vơi tuổi buồn
Tui
đi nhặt bỏ vào hồn
Để
tui có một Sài Gòn của tui
Bây
giờ đi dưới nắng ui
Người
ơi, nghe nỗi ngậm ngùi vây quanh
TUYỀN LINH
http://pic100.picturetrail.com/VOL630/13252760/23924307/399184086.jpg
ReplyDeleteMời em cafe an nhiên nhé !