Họ tên thật: Dương Thành Phát. Sinh ngày:
19/3/1995.
Quê quán: Bạc Liêu. Nơi ở: Sóc Trăng.
Sinh viên khoa Văn học ĐH Cần Thơ.
Cộng tác viên minh họa cho một số báo thiếu nhi:
Khăn quàng đỏ, Ngôi sao nhỏ...
Có một số tác phẩm thơ được đăng báo.
KHÓA
Lách
lách lách cách chìa xâu tiếng thử lòng
Những
rãnh sâu nông tạo riêng chiều khác biệt,
Khóa
chốn thân yên, khóa điều bỏ công quý giá
Chìa
chỉ có người thân thuộc giữ biết thôi.
Tham
chút mất còn người ta bẻ khóa nhau
Lục
tung kiếm tìm, đào tung từng trật tự
Xì
xào xì xầm lách cách tiếng người bấm khóa
Mặc
niệm chuyện mình người khác chuyện riêng tư.
Những
khóa giả bền chào đời như một thói hư
Đầu
đã sẵn tiêm những chiều nuông tấm bé,
Khóa
vị trí mình vào nếp hằn đậm bụi
Khóa
chặt tai thừa những tiếng phớt lờ nghe.
Những
ổ khóa mất chìa khóc ướt những tàn che
Kí
ức đổ rung ứ đầy không chỗ chứa.
Những
ổ khóa đắp bằng cặn đất
Mạ
một lớp đồng học cách diễn dạ thưa.
Ta
đã khóa mình bao nhiêu đó đủ chưa?
Cột
hồn vào chìa quăng dưới cầu hẹn ước.
CĂN PHÒNG ĐÓNG
Có
chăng hợp tan khiến kí tự cũng buồn
Dĩ
vãng quay về đóng đinh mùa ngưng tụ,
Khoảng
trống không vừa nắng len không đủ
Căn
phòng vẫn còn màu đêm.
Căn
phòng ghét gió trời lưu bụi cũ thành quen
Cửa
sổ đã nằm yên liệt người vì mệt mỏi,
Những
con người chơi trò cắt bóng giết thời gian rảnh rỗi
Đốt
nến lên
tự
sưởi mình.
Câu
chuyện chỉ vui khi từ chối cá tính mình
Nhét
cho vừa khuôn từng hốc tường đậm mùi quá khứ,
Nhặt
không hết câu chữ
Một
phần ba hồn qua đời.
Không
có khăn tang thắt cho căn phòng rơi
Vực
sâu vẫy tay, chúng ta buộc phải chào nhau ở đó,
Bức
tường dày chưa bao giờ nghĩ rằng phá nó
Chưa
bao giờ băn khoăn bên kia có gì?
Căn
phòng màu chì cắt miếng mình vuông
Sao
bản thân phải quay
đổ
xúc xắc cho cuộc đời người khác?
Vai
có hay
diễn
hoài cũng nhạt
Chỗ
không vừa cố đặt chỉ đau.
Còn
có căn phòng không hỏi vì sao
Chấp
nhận cũ càng, ôm vào lòng vụn vằn kí ức,
Người
bỏ lại vết thương nơi lồng ngực
Chối
bỏ nơi đây kết tụ khối ung thư.
Vì
sao cánh cửa kia không mở bao giờ?
Vì
sao bức tường vẫn đứng kia không bao giờ mòn được?
Vì
sao chỉ ra đi và nhìn về phía trước
Mà
chưa bao giờ quay lại nhìn sau?
Đến
vô tình bụi cũ cũng đau...
PHÁT DƯƠNG
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.