TÔI BẰNG THỦY TINH - chùm thơ Nguyễn Khánh Tuyết Vy

11:14 AM |

NGÀY ĐẮNG
(tặng Phan Nam)

Ta chưng cất ánh trời chiều
Thành những giọt thơ đắng nghét
Hoàng hôn buồn thảm
Sắc kí giấc mơ lên trang văn sôi nổi
Hiển thị những sắc màu
Nơi những con tim cùng đập lên tiếng nức nở của tình người

Những công cuộc đổi mới xã hội
Chập chờn như chiếc bóng bên lề cuộc sống
Những định kiến nhóm lên ngọn lửa mãnh liệt
Thiêu đốt những thế hệ ngắc ngoải nỗi lo thất nghiệp
Giấc mơ và đồng lương

Ta liếm vội chút tươi mát từ khoảng trời thênh thang
Dải mây rót vào mùa xuân trắng nõn
Ban phúc lành cho những bông hoa
Con virus trốn vào những khái niệm phức tạp
Chán nản trước tham vọng con người

Anh cất lên lời buồn khe khẽ
Ru ta vào giấc mộng xao xuyến ngàn năm

TÔI BẰNG THỦY TINH

Tôi bằng thủy tinh
Trong suốt hoàng hôn lấp lánh
Lưu dư ảnh một cuộc tình
Xuyên suốt những cay đắng triền miên
Tôi tan vỡ

Tôi bằng thủy tinh
Rọi lại ánh đèn con phố cũ
Hắt vào đời
Những giọt nắng rưới vào cây kem buổi trưa
Ngọt tan vị ca cao và nắng
Những giọt mưa đọng đôi mắt kính
Mềm dịu như hoa cỏ
Vỗ về cơn mơ

Bên dưới lớp da tôi
Là khối thủy tinh mong manh dễ vỡ
Dễ soi rọi và phản chiếu vạn vật
Dễ tách ánh sáng thành những mảng màu
Tôi bằng thủy tinh với những vết nứt

Tôi bằng thủy tinh
Nhưng tim tôi bằng máu thịt
Những mảnh thủy tinh vỡ sẽ động cựa
Vào cõi sống âm thầm
Hấp hối
Nơi ranh giới thực hư

Tôi bằng thủy tinh
Ai nhìn thấy và sờ thấy
Vết rạn nứt của tôi?...

VẬT LÝ

Đặt làm gì những câu hỏi “tại sao”!
Để chứng minh sự hiển hiện của sắc màu
Để chứng minh sự tồn tại những lực tác động
Trói buộc tôi bước phiêu lưu theo gió

Thầy giáo hỏi: “Tại sao có cầu vồng?”
Nàng thi sĩ hồn nhiên đáp:
“Đó là món quà của ánh sáng
Bắc cầu sang viễn mộng phía chân mây”

Những định lý vẽ thành đường đi
Dẫn tôi đến chiếc lồng giam chật chội
Tôi không lớn bằng một hạt sương nhỏ
Lăng kính tí hon mà thu cả khoảng trời

Lượm lặt những phân tử đơn côi
Tôi thổi vào chúng những linh hồn thi sĩ
Ba chiều không gian biến thành thơ, nhạc, họa
Tôi là hạt photon lửng lơ trong ánh sáng
Trong suốt như thủy tinh

Khi mặt hồ phẳng lặng của lòng tôi
Chợt khúc xạ ánh mắt chàng trai ấy
Thì trọng lực bằng không
Thì trái tim mọc cánh
Thì cái hôn
Vùn vụt vận tốc ánh sáng lao đi
Thì tôi cũng bứt mình
Khỏi vật lý đã bén rễ vào tôi những quy luật
Tôi mặc kệ mảnh vườn xinh và trái táo
Của ông Newton cứ mãi rơi thôi!
NGUYỄN KHÁNH TUYẾT VY


Xem tiếp…

NHỮNG VẦN THƠ KHÁT KHAO YÊU THƯƠNG - bài viết Phan Nam

11:45 PM |

 Trong cuộc đời mỗi người, có ba việc mà ai cũng mong muốn trải qua, đó là viết một cuốn sách, có một gia đình để yêu thương chăm sóc và thực hiện một chuyến du lịch vòng quanh thế giới, đi đến những địa điểm mơ ước. Và những cuốn sách ra đời không chỉ là cái tâm, cái tình của mỗi người khi trót mang vào mình nghiệp viết, đôi khi đó chỉ là cuộc dạo chơi không bến không bờ… Cầm trong tay thi phẩm “ngược dòng thiên hạ” của tác giả Phạm Thị Hoài Thu (NXB Hội nhà văn 2016), tôi cảm nhận được khao khát cháy bỏng của một người phụ nữ muốn vượt lên trên tất cả những gì cuộc sống ban tặng để thêu dệt nên vần thơ đầy mê hoặc về tình yêu và cuộc sống. Những vần thơ nồng nàn da diết như gieo trọn vào trong lòng người một cảm giác khắc khoải, xuyến xao. Thơ, tự bản năng người thi sĩ thốt lên tự sâu tâm khảm, lặng lẽ chảy vào đời sống tâm hồn:
Người đàn bà đi ngược dòng ký ức
Kỷ niệm muốn quên sao vẫn nhớ hoài
Lệ ngược dòng chảy vào tim buốt giá
Ái ân một thời bỗng hóa hư không
                                      (Em)
 Nỗi lòng người đàn bà với biết bao nỗi niềm trắc ẩn về tình yêu, đôi lúc muốn “ngược dòng ký ức” nhưng xúc cảm về một thời son sắt ẩn hiện sâu sắc, khắc sâu trong tâm trí người đọc, bởi vì “tim em vẫn thở bằng hương quê nhà”. Bằng câu từ ngọt ngào, tưởng chừng ru ngủ nỗi niềm băng giá của người viết lẫn người thưởng thức, mỗi vần thơ cất lên là bao tâm tư tình cảm hiện về một cách tự nhiên, không khiên cưỡng. Những dòng thơ lục bát của Hoài Thu là lục bát cảm, tức là dễ hiểu dễ đọc, nhưng cái tình chất chứa không chỉ thoáng qua mà đòi hỏi cần có thời gian để lắng nghe những giai điệu thiết tha lắng sâu trong tâm hồn, và đồng cảm nhiều hơn với tiếng lòng của thi sĩ. Phạm Thị Hoài Thu sinh ra và lớn lên tại Đồng Nai nhưng lại chọn định cư tại Ohio, Mỹ từ năm 2004. Chắc hẳn khoảng thời gian ấy những mảng trời quê hương gần gụi lấp lánh trong thơ chị hơn bao giờ hết, thơ giúp nối liền khoảng cách giữa hai bờ đại dương, thơ như hạt bụi tái tạo tình yêu nơi nữ sĩ cất tiếng khóc chào đời, nơi chị ra đi cũng là để quay về. “Đêm ba mươi, tết xứ người/ Một mình chẳng biết khóc cười với ai”, thơ tuôn ra dạt dào khi quê hương cách xa vạn lý và ảo ảnh mỏng manh với ước muốn ngược dòng trở lại quê cha đất tổ thật khiết chúng ta bồi hồi, nghẹn ngào biết bao.
Nói sao hết nỗi buồn người viễn xứ
Đêm giao thừa trên đất khách lẻ loi
Gió vẫn thổi bên ngoài ô cửa nhỏ
Hoa tuyết rơi trắng xóa một phương trời
                             (Đêm giao thừa)
Bìa sách "Ngược dòng thiên hạ", NXB Hội nhà văn 2016.
 Xuyên xuốt tập thơ “ngược dòng thiên hạ” là tiếng thơ tình buồn, đó là tiếng nấc xé lòng và đầy cung bậc cảm xúc của tác giả. Thơ tình thì phải buồn, quy luật muôn đời nay vẫn thế, nhưng sao tôi vẫn tìm thấy sự hài hòa, day dứt của tác giả Hoài Thu với chính mình hay là với những người mà chị đã từng sẻ chia và thấu hiểu? Có lẽ sức sống thi ca bắt nguồn từ nỗi buồn vô tận và niềm cảm hứng từ nhân vật “anh” như thật như ảo thu hút người đọc lật mở từng trang cuốn sách. “Dẫu biết chết vẫn cứ lao vào lửa/ Con thiêu thân khờ dại phút tìm vui/ Dẫu biết chắc sẽ trăm ngàn đau khổ/ Mà sao em vẫn gõ cửa tim người?”, câu hỏi như đưa biết bao muôn người đi tìm nhưng vẫn không có câu trả lời. Vậy hãy để thơ trả lời, hãy để thơ dâng tặng và gom góp chút dư vị cuộc sống. Nhà thơ Sỹ Liêm nhận xét thơ Hoài Thu: “với chất thơ giản dị mà tiềm ẩn những nỗi lòng sâu kín, đôi lúc như gào théo bất cần nhưng lời thơ vẫn cảm thấy ngọt ngào, lãng mạng như một lời trách yêu…”. Tôi nghĩ đọc thơ là để tìm lại chính mình, tìm lại những dòng chữ đã mất. Bởi vì mỗi người làm thơ không ai giống ai nhưng ta có thể tìm mình ở trong đó, hòa nhịp từng câu, từng chữ. Thơ ra đời và tồn tại không một quy luật ràng buộc nào, và thơ đơn giản gọi chúng ta tìm đến với nhau, để cảm nhận và chia sẻ nhiều hơn trong bộn bề cuộc sống đang khiến con người đang dần cách xa. Vì thế, tính cá nhân của một bài thơ trước hết khái quát những gì tác giả nghĩ suy và nhiều nỗi niềm muốn bày tỏ. Nữ sĩ Hoài Thu đối diện với khoảng trống mênh mông nỗi nhớ quê nhà thật khó lòng giấu giếm tâm tư của mình, và chị trút hết vào thơ, thật nhẹ nhàng và tự nhiên:
Anh, con giun nhỏ dưới trần nhơ nhuốc
Lại yêu em vì sao sáng trên trời
Mỗi đêm đến lại ngẩng mặt ngóng chờ
Tìm cho được vì sao em sáng nhất
                               (Huyễn hoặc)
 Dĩ nhiên, trong thi phẩm đầu tay này, đâu đó vẫn tìm thấy chút tung tẩy ngây ngô của tác giả nhưng tôi tin thi ca vẫn đang tồn tại như một quy luật bất biến, không một ranh giới nào có thể xóa nhòa. Và chúng ta hãy cùng nhau cảm và nhận để mỗi ngày thức dậy là từng hạt giống được nảy mầm, nâng niu nơi sâu thẳm nhất của trái tim.
                                                                                             Tiên Phước, mùa đông 2016

                                                                                                                    PHAN NAM

Xem tiếp…

TỨ TUYỆT HƯƠNG HOA - chùm thơ của tác giả Trúc Thanh Tâm

10:33 AM |
BÔNG VẠN THỌ

Nhớ hoài cái thuở còn thơ
Ngày rằm mẹ dắt đi chùa xin xăm
Nhìn bông vạn thọ rưng rưng
Mẹ đâu còn nữa, chỉ trầm hương bay.

Cần Thơ, 2010

BÔNG HUỆ TRẮNG

Dòng đời cứ lặng lẽ trôi
Thời gian thử thách, trả lời thế nhân
Bóng cha, bông huệ trắng ngần
Núi cao lồng lộng với vầng trăng soi.

Cần Thơ, 2013

BÔNG ĐIÊN ĐIỂN

Nhớ mùa nước nổi mà thương
Thăm em, sóng ập, úp xuồng, trôi thơ
Vàng bông điên điển đơn sơ
Như tình ta gởi đến giờ, còn say.

Châu Đốc, 1988

BÔNG LỤC BÌNH

Xa rồi, mấy chục năm trôi
Chiều nay chốn cũ đất trời thả hương
Lục bình bông tím dễ thương
Ta chưa quên được mắt buồn cố nhân.

Cù Lao Dung, 2000

BÔNG BÍ VÀNG

Mấy mùa xuân lỡ chờ mong
Em đi bỏ lại màu bông bí vàng
Chiều nay trên chuyến đò ngang
Mắt nhìn trong mắt, bàng hoàng khôn nguôi.

Lái Thiêu, 1986

BÔNG BẰNG LĂNG

Nỗi lòng thả gió về xưa
Tháng mười hai vẫn còn mưa muộn hoài
Dấu tình theo tháng năm phai
Bằng lăng ai nhớ, nhớ ai mà buồn.

Gò Công, 1998

BÔNG MÙ U

Về sông bìm bịp kêu, buồn
Thời gian trôi mãi tình còn vấn vương
Bông mù u rụng, phai hương
Bướm vàng phiêu bạt gió sương phía đời.

Cà Mau, 1977

BÔNG TRINH NỮ

Chú ơi, cháu hỏi thật thà
Bông trinh nữ, sao gọi là vấn vương
Thẹn thùng, biết xếp lá buồn
Thương còn để dạ mà hồn tương tư!

Đồng Tháp Mười, 1998

BÔNG Ô MÔI

Qua thời mật ngọt lá che
Sông quê con nước như dè dặt trôi
Bông ô môi tím, rụng rồi
Tình phía lở, lấy phía bồi, bù nhau!

Lấp Vò,1971

BÔNG  BẦN

Bông bần rụng phía nhánh sông
Vớt lên lại thấy trắng ngần chính ta
Cũng gần mà lại cũng xa
Ở đâu cũng có tiếng gà trưa quen.

Trà Ôn, 1980

BÔNG SEN

Cánh cò trắng phía trời xa
Cầu tre, vườn trái, lúa ra đòng đòng
Bông sen em nở giữa lòng
Ta kề nhan sắc đêm mòng mọng yêu.

Phong Điền, 1972

TRÚC THANH TÂM



Nhà thơ Trúc Thanh Tâm và nhà thơ Nguyễn Thị Trà Giang (ảnh: Tư liệu)

Xem tiếp…

Chùm thơ của tác giả Nguyễn Thành Giang

6:19 PM |

Tác giả: Nguyễn Thành Giang, sinh năm 1988, quê quán: phường Trường Xuân, TP Tam Kỳ, Quảng Nam.
Thơ anh đã xuất hiện nhiều nơi trên các báo tạp chí địa phương và trung ương từ năm 2009. Anh vừa đạt giải C cuộc thi thơ nhân dịp 20 năm tái lập tỉnh (2/2017). Bằng giọng thơ mộc mạc nhưng sâu sắc, chân chất nghĩa tình, anh đã phác họa một không gian thơ thân thuộc, đầy trăn trở và ẩn chứa những nỗi niềm, ưu tư. Đôi khi anh thoát xác bằng những câu thơ mạnh mẽ: “Ngực đêm tứa máu/ vết thương lở miệng/ những đám dòi ngọ nguậy/ nối đuôi nhau/ bò...” và lắng đọng cùng với quê hương, mảng thơ chính đã làm nên tên tuổi anh nổi bật trong bức tranh thơ trẻ xứ Quảng:

Ngóng nguồn
nào thấy suối reo
nơi cửa biển
biết ai còn đợi

Ta ở lại
dùng dằng
rủ rỉ
chạm hoàng hôn

Blog Phan Nam xin trân trọng giới thiệu chùm tác phẩm tiêu biểu:

CÙNG KHÚC SÔNG THU

Có cái buồn nào hơn mấy tiếng te te
khắc khoải khúc sông Thu, nắng chiều nghiêng ngửa
thương sông một đời
thương ta một phận
nào biết rủi may
dâu bể cứ nương về

Chảy đi
bóng tre gập gãy đường cá đớp
bụi bờ buông theo lòng lở
bần bật nhánh gai ngắc ngoải
không đành

Chảy đi
bông súng tím làm duyên theo chiều muộn
con ghe nằm
nghe gió trở
dần quay

Ngóng nguồn
nào thấy suối reo
nơi cửa biển
biết ai còn đợi

Ta ở lại
dùng dằng
rủ rỉ
chạm hoàng hôn

GIẤC MƠ CHA

Rệu rã
những đường cày
lát cuốc
lật lên từng miếng đất khô

bụi tung
dấu chân trâu
không đầy mặt ruộng

Giấc mơ cha
sấp ngửa cánh cò
bay trong chiều nhập nhoạng
nghe tiếng đàn con khua đũa
rát lòng

VIẾT TRÊN ĐỈNH CÀ TANG

Em dắt anh lên đỉnh Cà Tang
xuân đã trải ngày, nắng theo cánh chim bay nghiêng bóng núi
í ới giọng người gọi nhau lên rẫy
vui xanh màu cây nhuộm mùa yên ấm
và gió lại mơn man về, từ bàn tay em...

từng hòn đá, vách núi này đã in dáng cha một thời mồ hôi nhỏ xuống từng gánh củi hòn than
bữa cơm giữa rừng hạt muối nắm cơm ngụm nước suối đưa người qua cơn đói
tiếng đàn con nheo nhóc khóc xé lòng vọng theo bao mùa giáp hạt
những bước chân cha bám vào rễ cây, mỏm đá vượt nguồn
rồi ngã quỵ trước sân trong một ngày gánh củi trên lưng nặng nghiệp đè tràn hơi thở...

em kể anh nghe về những mùa núi cứu người qua từng cây lụt
khi bà khi mẹ bồng bế cháu con lên ghe
nước tràn lút sâu mái nhà bình yên khi làn khói khói bếp chưa kịp tắt
dòng nước tạt ngang, xói vào vách đá
người còn sống chắp hai tay, ngước nhìn đỉnh núi trên đầu...

ngày duyên phận đưa anh về dưới đỉnh Cà Tang
với nụ cười em chảy theo mùa bưởi mùa rau mùa chuối
dòng Thu Bồn yên ả chảy sau nhà
giấc ngủ anh miên man trong căn nhà gỗ nhỏ
rồi ta nên vợ nên chồng...

cái hôn đầu trên đỉnh Cà Tang
ký gởi giấc mơ hạnh phúc an lành
em ơi, đã qua rồi cái thời bó củi hòn than rướm máu bàn chân cha giữa rừng trưa nắng
bên dưới kia, mùa xuân đã về trên những nhà cao, những con đường mới
bầy trẻ thơ vui áo mới giữa mai vàng...

Quế Trung, những ngày Xuân 2017


Gom cái lạnh về vá lại giấc mơ
giấc mơ mang tên em
ngày ngây thơ
trần trụi nẻo tình
...riêng anh
lớ ngớ cái hôn đầu...

Vá lại một niềm tin
mà lổ thủng đã xuyên qua thời gian
sự dối trá mang tên cuồng vọng
tiền
điệu cười trong cơn giao hoan
có dáng hình ác quỷ...
lại càng tin...

Vá lại mảnh đời dở dang
cứ gọi là phù du
mà áo cơm đói rách cũng kêu trời
lừa chẳng được ai
lại phỉnh cái thằng mình
là ngày mai...

Vá nốt một câu thơ...

Tam Kỳ, 15/01/2011

CHỢ TRƯA

Trưa rồi
còn mấy bó rau
Đổ đi - Hốt lại
nén đau, mẹ mời
Con ra mũ áo với đời
cõi còm thân mẹ
rã rời chợ trưa

Nắng dày
nón lá thì thưa
thêm dăm đồng lẻ
mẹ chưa đành về

Mắt mờ
bụng đói
chân tê
mẹ ngồi uống ngọn lửa hè:
“Ai...
... Rau...”.

VỚI ĐÊM...

Những mảnh vỡ ngày
phóng vào phần chót hoàng hôn
bên này tiếng hát ca
bên kia gào khóc

Ngực đêm tứa máu
vết thương lở miệng
những đám dòi ngọ nguậy
nối đuôi nhau

Bầy chuột vục mặt vào niềm tin
cống nước đen nhưng có mùi sự sống
hôi hay tanh
kệ
rúc rích một đêm tròn
căng...

Này
đừng tưởng bình minh đến sớm
chú trống choai ngỡ ngàng
gáy suốt
vẫn còn đêm...

Tam Kỳ, 15/01/2011
                                   
EM, PHỐ HỘI VÀ THU

Nương bóng phố
chiều đi sâu vào từng con hẻm
đôi mắt em buồn
như màu rêu trăm năm chưa thể gọi tên mình
ẩn ức những mảng tường mới - cũ chen nhau

Hoài phố dìu nhau
Đêm
những nụ hôn đầu vụng dại...
mùa đã lạnh hơn
gió xuyên qua từng lớp áo
vai em gầy
run run trong sương
run run khi chạm vào môi anh...

Có ngọn gió đưa em đi hết miền con gái
đưa anh vào thăm thẳm phố... và... em...
nhập nhoạng ánh trăng rằm
khi mắt cũng bắt đầu thổn thức
ký ức cuộn tròn
ngày chưa được bình yên...
đêm
trào lên thành tiếng khóc

Thì cứ ngây thơ đi
em - cô bé hồn nhiên như chút chiều vương nơi góc nhà cổ kính
không bụi phù hoa, không màu thế cuộc
cứ lẫn mình trong yêu thương và khờ dại
nghe em...


NGUYỄN THÀNH GIANG

Anh Thành GiangPhan Nam tại Khổng Miếu (TP Tam Kỳ ngày 10.02.2017, nhằm mười bốn tháng giêng âm lịch, hội thơ nguyên tiêu hội VHNT TP Tam Kỳ, Quảng Nam).


Xem tiếp…

Chùm thơ của tác giả Trần Ngọc Mỹ

9:35 AM |

Tác giả: Trần Ngọc Mỹ, bút hiệu khác: Hoa Bất Tử
Sinh ngày: 18/2/1985, quê: Hải Dương
Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng
Hội viên Hội Liên hiệp VHNT Hải Phòng
Tác phẩm đã xuất bản:
Khát những mùa yêu, Nxb Hội Nhà văn 2015
Ban mai của bé, Nxb Hội Nhà văn 2015.

DỌN PHÒNG CHO CON

Mẹ treo lại mặt trời buổi sớm
cho nắng khua khoắng mọi ngóc ngách căn phòng
những hạt nắng ấm
những hạt nắng mới tinh
hôn lên từng đồ chơi con cưng nựng

Mẹ kì cọ hạt bụi năm tháng
mong chỗ nào con chạm vào cũng sạch sẽ thơm tho
bầu trời hát ru ngày mới lên xanh
nhựa sống chảy thân cây róc rách
lũ chim quên mình trong tiếng hót
mẹ muốn nhận tất cả về lòng tay
và trao cho con, cô công chúa nhỏ

Mẹ ghi ý nghĩ đầy kín ô cửa
chờ gió mang chúng đến mọi nơi
ý nghĩ thành chồi non. Ý nghĩ nở hoa
ý nghĩ theo bước chân con khôn lớn

Kia đám mây ngang qua che bớt phần ánh sáng
mẹ vội vã thu rèm buộc lại gọn gàng hơn
một chiếc bàn, một chiếc ghế, một chiếc giường thẳng nếp gối chăn
giá sách nghiêm trang không động đậy
còn điều gì thiêu thiếu ấy
mẹ lật đi lật lại
căn phòng con vẫn vắng
gió thổi vào nỗi nhớ bâng khuâng.

HOA TRÊN NÚI

Tĩnh lặng nở và thơm vào xa vắng
người về đây, nhờ hoa soi bóng
người về đây, cúi rạp trước cánh hoa mỏng manh nhưng
đầy tràn nhựa sống
chỉ còn yêu thương đến vô cùng

Anh thân yêu, anh có thấy màu tím ấy lạ lùng?
em mỉm cười bâng khuâng mắt nắng
mây im lặng trôi giữa khoảng trời thanh vắng
những con đường giăng khói mơ màng

Ánh sáng soi vào em tìm một phần lãng quên
kí ức hiện lên như cánh cửa mở ra điều bí mật
ánh sáng ấy là anh. Giấc mơ đẹp đẽ thời thiếu nữ phảng phất
em nâng trên tay ảo ảnh cuối cùng

Hoa cõng mặt trời trên lưng
nở hết mình giữa hoang vu thăm thẳm

giá mà em được là hoa
anh - vầng mặt trời kiêu hãnh
cơn gió thổi day dứt màu tím
em thả lên trời ý nghĩ bay đi…

EM BÉ H’MÔNG

Tuổi thơ tôi nhẹ gió
rong ruổi cánh diều tít tắp chân mây
cánh tay cha là bầu trời dịu mát
bên mẹ ru lời biển hát đong đầy

Tôi ngồi đây
ngơ ngác
sấp ngửa ngày đêm cùng đỉnh thác
em cõng củi cháy nắng
da lấm lem đất núi bản mình
đôi chân miết mải mưu sinh
những ngón chai sạn bấm bầm đá sỏi
giọng líu lo không mệt mỏi
“mua cho con, mua cho con, mua cho con…”

Em bé H’mong
thay cha oằn lưng địu
thay mẹ ngực ấm vỗ về
đuổi theo tuổi thơ
tiếng chim gọi hồn nhiên hót trên đồi cỏ
vẫn nụ cười như thiên thần
đậu ở môi em

Tôi ngồi đây ngắm khuôn mặt chưa quen
lội ngược nửa chừng về tuổi thơ chân đất
em bé H’mong
ánh nhìn cứa nỗi buồn rất thực.


TRẦN NGỌC MỸ
(Nguồn: VNQĐ)

Xem tiếp…