NGÀY ĐẮNG
Ta chưng cất ánh trời
chiều
Thành những giọt thơ đắng
nghét
Hoàng hôn buồn thảm
Sắc kí giấc mơ lên
trang văn sôi nổi
Hiển thị những sắc màu
Nơi những con tim cùng
đập lên tiếng nức nở của tình người
Những công cuộc đổi mới
xã hội
Chập chờn như chiếc
bóng bên lề cuộc sống
Những định kiến nhóm
lên ngọn lửa mãnh liệt
Thiêu đốt những thế hệ
ngắc ngoải nỗi lo thất nghiệp
Giấc mơ và đồng lương
Ta liếm vội chút tươi
mát từ khoảng trời thênh thang
Dải mây rót vào mùa
xuân trắng nõn
Ban phúc lành cho những
bông hoa
Con virus trốn vào những
khái niệm phức tạp
Chán nản trước tham vọng
con người
Anh cất lên lời buồn
khe khẽ
Ru ta vào giấc mộng xao
xuyến ngàn năm
TÔI BẰNG THỦY TINH
Tôi bằng thủy tinh
Trong suốt hoàng hôn lấp
lánh
Lưu dư ảnh một cuộc
tình
Xuyên suốt những cay đắng
triền miên
Tôi tan vỡ
Tôi bằng thủy tinh
Rọi lại ánh đèn con phố
cũ
Hắt vào đời
Những giọt nắng rưới
vào cây kem buổi trưa
Ngọt tan vị ca cao và nắng
Những giọt mưa đọng đôi
mắt kính
Mềm dịu như hoa cỏ
Vỗ về cơn mơ
Bên dưới lớp da tôi
Là khối thủy tinh mong
manh dễ vỡ
Dễ soi rọi và phản chiếu
vạn vật
Dễ tách ánh sáng thành
những mảng màu
Tôi bằng thủy tinh với
những vết nứt
Tôi bằng thủy tinh
Nhưng tim tôi bằng máu
thịt
Những mảnh thủy tinh vỡ
sẽ động cựa
Vào cõi sống âm thầm
Hấp hối
Nơi ranh giới thực hư
Tôi bằng thủy tinh
Ai nhìn thấy và sờ thấy
Vết rạn nứt của tôi?...
VẬT LÝ
Đặt làm
gì những câu hỏi “tại sao”!
Để chứng
minh sự hiển hiện của sắc màu
Để chứng
minh sự tồn tại những lực tác động
Trói buộc
tôi bước phiêu lưu theo gió
Thầy
giáo hỏi: “Tại sao có cầu vồng?”
Nàng thi
sĩ hồn nhiên đáp:
“Đó là
món quà của ánh sáng
Bắc cầu
sang viễn mộng phía chân mây”
Những định
lý vẽ thành đường đi
Dẫn tôi
đến chiếc lồng giam chật chội
Tôi
không lớn bằng một hạt sương nhỏ
Lăng
kính tí hon mà thu cả khoảng trời
Lượm lặt
những phân tử đơn côi
Tôi thổi
vào chúng những linh hồn thi sĩ
Ba chiều
không gian biến thành thơ, nhạc, họa
Tôi là hạt
photon lửng lơ trong ánh sáng
Trong suốt
như thủy tinh
Khi mặt
hồ phẳng lặng của lòng tôi
Chợt
khúc xạ ánh mắt chàng trai ấy
Thì trọng
lực bằng không
Thì trái
tim mọc cánh
Thì cái
hôn
Vùn vụt
vận tốc ánh sáng lao đi
Thì tôi
cũng bứt mình
Khỏi vật
lý đã bén rễ vào tôi những quy luật
Tôi mặc
kệ mảnh vườn xinh và trái táo
Của ông
Newton cứ mãi rơi thôi!
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.