Tác giả: Nguyễn Thành Giang, sinh năm 1988, quê quán: phường Trường Xuân,
TP Tam Kỳ, Quảng Nam.
Thơ anh đã xuất hiện nhiều nơi trên
các báo tạp chí địa phương và trung ương từ năm 2009. Anh vừa đạt giải C cuộc
thi thơ nhân dịp 20 năm tái lập tỉnh (2/2017). Bằng giọng thơ mộc mạc nhưng sâu sắc,
chân chất nghĩa tình, anh đã phác họa một không gian thơ thân thuộc, đầy trăn
trở và ẩn chứa những nỗi niềm, ưu tư. Đôi khi anh thoát xác bằng những câu thơ
mạnh mẽ: “Ngực đêm tứa máu/ vết thương lở
miệng/ những đám dòi ngọ nguậy/ nối đuôi nhau/ bò...” và lắng đọng cùng với
quê hương, mảng thơ chính đã làm nên tên tuổi anh nổi bật trong bức tranh thơ
trẻ xứ Quảng:
Ngóng nguồn
nào thấy suối reo
nơi cửa biển
biết ai còn đợi
Ta ở lại
dùng dằng
rủ rỉ
chạm hoàng hôn
Blog Phan Nam xin trân trọng giới thiệu chùm tác phẩm tiêu biểu:
CÙNG KHÚC SÔNG
THU
Có cái buồn nào hơn mấy tiếng te te
khắc khoải khúc sông Thu, nắng chiều nghiêng ngửa
thương sông một đời
thương ta một phận
nào biết rủi may
dâu bể cứ nương về
Chảy đi
bóng tre gập gãy đường cá đớp
bụi bờ buông theo lòng lở
bần bật nhánh gai ngắc ngoải
không đành
Chảy đi
bông súng tím làm duyên theo chiều muộn
con ghe nằm
nghe gió trở
dần quay
Ngóng nguồn
nào thấy suối reo
nơi cửa biển
biết ai còn đợi
Ta ở lại
dùng dằng
rủ rỉ
chạm hoàng hôn
GIẤC MƠ CHA
Rệu rã
những đường cày
lát cuốc
lật lên từng miếng đất khô
bụi tung
dấu chân trâu
không đầy mặt ruộng
Giấc mơ cha
sấp ngửa cánh cò
bay trong chiều nhập nhoạng
nghe tiếng đàn con khua đũa
rát lòng
VIẾT TRÊN ĐỈNH
CÀ TANG
Em dắt anh lên đỉnh Cà Tang
xuân đã trải ngày, nắng theo cánh chim bay nghiêng bóng núi
í ới giọng người gọi nhau lên rẫy
vui xanh màu cây nhuộm mùa yên ấm
và gió lại mơn man về, từ bàn tay em...
từng hòn đá, vách núi này đã in dáng cha một thời mồ hôi nhỏ xuống
từng gánh củi hòn than
bữa cơm giữa rừng hạt muối nắm cơm ngụm nước suối đưa người
qua cơn đói
tiếng đàn con nheo nhóc khóc xé lòng vọng theo bao mùa giáp hạt
những bước chân cha bám vào rễ cây, mỏm đá vượt nguồn
rồi ngã quỵ trước sân trong một ngày gánh củi trên lưng nặng
nghiệp đè tràn hơi thở...
em kể anh nghe về những mùa núi cứu người qua từng cây lụt
khi bà khi mẹ bồng bế cháu con lên ghe
nước tràn lút sâu mái nhà bình yên khi làn khói khói bếp chưa
kịp tắt
dòng nước tạt ngang, xói vào vách đá
người còn sống chắp hai tay, ngước nhìn đỉnh núi trên đầu...
ngày duyên phận đưa anh về dưới đỉnh Cà Tang
với nụ cười em chảy theo mùa bưởi mùa rau mùa chuối
dòng Thu Bồn yên ả chảy sau nhà
giấc ngủ anh miên man trong căn nhà gỗ nhỏ
rồi ta nên vợ nên chồng...
cái hôn đầu trên đỉnh Cà Tang
ký gởi giấc mơ hạnh phúc an lành
em ơi, đã qua rồi cái thời bó củi hòn than rướm máu bàn chân
cha giữa rừng trưa nắng
bên dưới kia, mùa xuân đã về trên những nhà cao, những con đường
mới
bầy trẻ thơ vui áo mới giữa mai vàng...
Quế Trung, những ngày Xuân 2017
VÁ
Gom cái lạnh về vá lại giấc mơ
giấc mơ mang tên em
ngày ngây thơ
trần trụi nẻo tình
...riêng anh
lớ ngớ cái hôn đầu...
Vá lại một niềm tin
mà lổ thủng đã xuyên qua thời gian
sự dối trá mang tên cuồng vọng
và
tiền
điệu cười trong cơn giao hoan
có dáng hình ác quỷ...
lại càng tin...
Vá lại mảnh đời dở dang
cứ gọi là phù du
mà áo cơm đói rách cũng kêu trời
lừa chẳng được ai
lại phỉnh cái thằng mình
là ngày mai...
Vá nốt một câu thơ...
Tam Kỳ, 15/01/2011
CHỢ TRƯA
Trưa rồi
còn mấy bó rau
Đổ đi - Hốt lại
nén đau, mẹ mời
Con ra mũ áo với đời
cõi còm thân mẹ
rã rời chợ trưa
Nắng dày
nón lá thì thưa
thêm dăm đồng lẻ
mẹ chưa đành về
Mắt mờ
bụng đói
chân tê
mẹ ngồi uống ngọn lửa hè:
“Ai...
... Rau...”.
VỚI ĐÊM...
Những mảnh vỡ ngày
phóng vào phần chót hoàng hôn
bên này tiếng hát ca
bên kia gào khóc
Ngực đêm tứa máu
vết thương lở miệng
những đám dòi ngọ nguậy
nối đuôi nhau
bò
Bầy chuột vục mặt vào niềm tin
cống nước đen nhưng có mùi sự sống
hôi hay tanh
kệ
rúc rích một đêm tròn
căng...
Này
đừng tưởng bình minh đến sớm
chú trống choai ngỡ ngàng
gáy suốt
vẫn còn đêm...
Tam Kỳ, 15/01/2011
EM, PHỐ HỘI
VÀ THU
Nương bóng phố
chiều đi sâu vào từng con hẻm
đôi mắt em buồn
như màu rêu trăm năm chưa thể gọi tên mình
ẩn ức những mảng tường mới - cũ chen nhau
Hoài phố dìu nhau
Đêm
những nụ hôn đầu vụng dại...
mùa đã lạnh hơn
gió xuyên qua từng lớp áo
vai em gầy
run run trong sương
run run khi chạm vào môi anh...
Có ngọn gió đưa em đi hết miền con gái
đưa anh vào thăm thẳm phố... và... em...
nhập nhoạng ánh trăng rằm
khi mắt cũng bắt đầu thổn thức
ký ức cuộn tròn
ngày chưa được bình yên...
đêm
trào lên thành tiếng khóc
Thì cứ ngây thơ đi
em - cô bé hồn nhiên như chút chiều vương nơi góc nhà cổ kính
không bụi phù hoa, không màu thế cuộc
cứ lẫn mình trong yêu thương và khờ dại
nghe em...
NGUYỄN THÀNH GIANG
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.