Nhà
thơ trẻ: Huyền Thư, tên thật: Tăng Thị Huyền Anh. Quê quán Đông
Hưng, Thái Bình; hiện đang học tập và làm việc tại Wellington, New Zealand.
Bài thơ “nhớ
rất nhiều là nhớ được bao nhiêu?” tác giả Huyền Thư được
trao giải thưởng cuộc thi thơ trẻ New zealand. Thơ Huyền Thư cũng đã xuất hiện nhiều
trên các báo, tạp chí trong nước. Thơ Huyền Thư là tiếng lòng của những người
làm thơ trẻ hôm nay, với nhiều cung bậc cảm xúc đan xen, đó là những rung động
tuổi trẻ, những nỗi niềm của người con xa quê, tình cảm đối với cha mẹ và cõi
lòng khắc khoải đến tận cùng biển trời quê hương. Và còn có những gam màu đẹp và
lãng mạng trong những dòng thơ của Huyền Thư ở chân trời mới: Nhưng tôi vẫn chờ tiếng thì thầm từ Châu Đại Dương/ Chờ đôi mắt em thốt
lên những điều dịu dàng nhất/ Hơi ẩm gió mùa mang làn hương sự thật/ Còn tôi
thương em... như một lẽ rất đời.
Phan Nam xin trân trọng giới thiệu chùm tác
phẩm tiêu biểu:
SÂU TRONG MẮT EM
Nếu đôi mắt nói được nhiều như thế
Thì em cứ việc lặng im thôi
Tôi sẽ thức quá nửa đêm để thấy
Có thứ mỏng manh hơn tinh tú trên trời
Khi tôi hỏi chuyện cỏ cây, mặt đất
Ngày chỉ tôi đi về phía mùa trăng
Trong những hôm mà muôn loài thức trắng
Xem đom đóm đêm đốt một trời rằm
Tôi nhìn thấy những đốm màu đức hạnh
Tất cả nổi lên giữa một nền đen
Hình như rõ một giọt buồn trong vắt
Khi tôi trót nhìn vào sâu mắt em.
MÙA HẠNH PHÚC TRẦN TÌNH CƠN MƠ CŨ
Đưa nhau về với hồi ức
thời gian
Mùa hạnh phúc nằm trong ngàn thương nhớ
Đêm hôm qua con mơ mình nhỏ bé
Mẹ ba mươi đội vạt nắng quái chiều...
Mái ngói một đời mặc
áo rong rêu
Kể cho ai nghe chuyện trần thống khổ?
Quả na nứt một hàm đen cười như thể
Qua bão giông vẫn nhân hậu giống bà
Con chắc mình hát gì
đó ngân nga
Bầu trời rộng bằng cánh đồng nước nổi
Cha đốt thuốc vẽ muôn vàn ngọn khói
Thả bao xa cũng không quá luỹ làng
Anh dắt con đi khắp nẻo
lang thang
Men theo mép những con đường lầy lội
Đốt rạ đồng hun ra bầy dế trũi
Và dạy con đếm năm tháng thế này:
Một
Hai
Rồi ba!
Hoá ra trong mơ con ba tuổi mẹ à!
Căn phòng im lặng, chẳng
chút thiết tha
Ra soi gương sao con giờ lớn vậy
Giường, chiếu, chăn màn vẫn còn giận lẫy
Cơn mơ đêm qua con giữ lại một mình
Con hai mươi không lời
lẽ thanh minh
Mùa hạnh phúc trần tình cơn mơ cũ.
KHÓI ĐỒNG BẰNG
Khói tháng Sáu vùng trời chiều cay mắt
Gốc rạ gầy mẹ nhặt bỏ trong mơ
Con giấu đâu cho bớt những khạo khờ
Nỗi thị thành nằm rêu phong mái phố
Con đi tìm trong ấu thơ lần nữa
Bắt chuồn kim đậu bên mé bờ rào
Xem mưa chiều lộp độp phía ngoài ao
Đón cha về mang hương nồng vị khói
Lũ ve sầu hát bài ca xuyên tối
Đám trẻ con quăng pháo đất nổ đùng
Bông thiên lý giật mình cũng rưng rưng
Nở mùa hoa, ru chị nằm thao thức
Con lớn lên rõ thời gian rưng rức
Phố thị đưa xa chái bếp nhà mình
Lưng bà còng, cõng một giấc điêu linh
Nhóm lửa bao lần, ông không về lại
Con đã đi những tháng ngày mê mải
Tóc mẹ đan thêm bao sợi khói chiều
Cha thường ngồi phía đầu hè đăm chiêu
Sao con không để tóc dài như vạt khói?
Đường trở về giờ gần như muôn lối
Xác ve sầu ở lại tháng Sáu xưa
Con vẫn là con, không hết khạo khờ
Nhớ khói đồng bằng làm dài thêm tháng Sáu.
CHỜ DỊU DÀNG Ở
CHÂU ĐẠI DƯƠNG
Người đàn ông tóc vàng chơi harmonica cuối phố
Bản Revoir mang hơi gió biển mặn mòi
Những nốt nhạc bắt chuyến xe chiều muộn
Ra bến tàu, hoà nhịp sóng ngoài khơi
Ở châu Đại Dương, có gì không em ơi?
Tôi thấy biển tung đầy trời bọt trắng,
Những chuyến tàu đưa hoàng hôn về đảo xa thầm lặng,
Và trong mắt mỗi người là một thế giới rất riêng
Tôi nghe mồn một chuyện mùa sang
Khi đám mây vỡ oà, đổ mưa vào thành phố
Tôi âm thầm xới tung nhánh cỏ
Cho nỗi buồn từ gốc rễ trôi đi
Vậy mà sao em chưa nói thêm gì?
Sao không kể tôi nghe nỗi lòng thân thuộc ấy?
Có phải chăng một lằn ranh ngờ ngệch
Vô tình ngăn cách em?
Nhưng tôi vẫn chờ tiếng thì thầm từ Châu Đại Dương
Chờ đôi mắt em thốt lên những điều dịu dàng nhất
Hơi ẩm gió mùa mang làn hương sự thật
Còn tôi thương em... như một lẽ rất đời.
NHỚ RẤT NHIỀU LÀ NHỚ ĐƯỢC BAO NHIÊU?
Nhớ rất nhiều là nhớ được bao nhiêu?
Có biết những buổi xót lòng đôi mùa lũ sông
ngập đồng, lúa chết
Khói rạ chiều quê hun hao gầy mắt biếc
Có cậu bé nhà bên bắt bầy cá diếc
Bỏ tận đáy chum như sợ tuổi thơ đi mất
cuối ngày
Về lại con đường đá sỏi mùa mưa bay
Theo tiếng sáo diều ra quá triền đê phía ngoài đầu xóm
Gặp bà cụ khuyết răng cười nguyên miệng móm
Đứng dựa gốc tre chờ mãi thằng con từ phố sắp về nhà
Nhớ rất nhiều là nhớ những ngày qua
Thiên lý nồng hương,
chiều hạ buồn mắt bão
Lũ ve sầu được mùa sục sạo
Mừng khóm hòe gần độ biết đơm bông
Hàng cây năm ấy ông trồng
Đẻ những tán xòe, tán xanh trong lòng người ở lại
Có còn đâu thơ dại?
Đủ cho nỗi đau mùa cũ tự mọc mầm
Đứng trước bóng mình để dặn nỗi trầm ngâm:
“Đừng khóc!
Vì còn dấu chân cõng muôn vàn lời hứa.”
Học tiếng vỡ lòng từ quê hương lần nữa
Để biết yêu hơn một làng xưa, nắm đất, gia đình
Rồi nơi đâu đó thuộc về hình hài cũ
Người đã biết mình là trọn một sinh linh
Trong nỗi nhớ có hạt nắng bình minh
Có dấu gót giày về trên nền gạch mốc
Trong tiếng mở cửa về cọ diêm đốt thuốc
Là trăn trở nốt xem: nhớ đến bao nhiêu là nỗi nhớ đã nhiều?
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.