EM
Em chẳng có gì cho anh
ngoài những vần thơ
Kèm chữ nhớ, chữ thương
rất thật
Mà sao duyên chúng mình
cứ hoài trầy trật
Lây lất hoài mà chẳng
thể thành đôi.
Em biết mình vốn dĩ rất
lôi thôi
Cả trong chuyện tình
yêu cả trong những điều yêu chưa nói
Bởi em cứ ngại ngần
không hề dám hỏi
Rằng anh thật lòng thật
dạ với em không?
Thật ra em biết mình có
hỏi cũng bằng không
Bởi em hiểu anh là
chàng trai của gió
Mà gió rất vô tình nên
gió nào hiểu được
Những tâm tình chỉ
riêng em biết với em…
Thật ra em cũng chẳng
dám mơ mộng gì đâu
Chỉ đôi lúc bỗng thấy
mình ngốc quá
Lời yêu thương sao khó
thành lời đến lạ
Bởi đã một thời em trốn
chạy tình yêu.
Anh biết không anh, em
nhớ, nhớ thật nhiều
Những ngày bên anh là
những ngày bầu trời đầy nắng
Nắng trong lòng em, nắng
trong mắt anh, nắng trong lòng nắng
Nắng dịu dàng vuốt nhẹ
tóc mái em.
DỐI
LÒNG
Cứ ngỡ mình mạnh mẽ
Mà sao hay khóc thầm
Tự cho mình bản lĩnh
Mà sao ngã thật đau.
Cứ nghĩ rằng đã quên
Mà sao đêm nằm nhớ
Đến cả luồng hơi thở
Em nào quên được đâu.
Cứ tưởng chẳng đậm sâu
Vậy mà đêm khắc khoải
Nước mắt nào nóng hổi
Ướt đẫm gối ban mai.
Tự cho mình vô tâm
Mà sao không quên được
Hơi thở dài thườn thượt
Chẳng mang được anh đi.
Nghĩ rằng yêu đôi khi
Nhưng hình như chẳng phải
Em cứ mong anh mãi
Nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai.
ĐN, đêm mưa, 1/11/2016
THỰC
TẠI
Tôi đang sống trong những
ngày tháng đầy lời hoa mỹ, ái tình giả dối
Có những ngày ì ạch
trôi
tôi không định nghĩa được
mình đang sống hay đang tồn đọng
từng chiều cuốn tôi đi
bên những cốc bia vàng suộm
gật gù, hoa mắt, miệng
không ngừng lảm nhảm
cuộc đời rồi sẽ đưa tôi
về đâu?
Khi, trong tay:
không một đồng lẻ
không một mối quan hệ vững
chắc
không một người thân
thích giữa thành phố xa hoa
không có gì trong đôi
bàn tay ngoài những chai sần thời gian để lại.
Tôi cố gắng tạo dựng
quan hệ
bên những cốc bia vàng
suộm
bên khói thuốc lá vấn
víu vào tóc tai mặt mũi
để đêm về hì hục gội rửa
tôi không thể đem những
bụi bặm tầm thường vào những giấc mơ.
Tôi thừa biết những lời
hoa mỹ ái tình kia là giả dối
người đâu thể dễ dàng
yêu tôi khi mới gặp ngày đầu
tôi thừa biết chúng ta
đều là những kẻ cô đơn
chúng ta bám víu nhau,
làm bình phong cho nhau để tồn tại
rồi một ngày, gương vỡ,
tình tan, chúng ta trở về những gì chúng ta vốn có.
Tôi thừa biết, người là
kẻ văn chương
nên những lời ân ái kia
chỉ là mật ngọt.
ĐN, 22/10/2016
HOÀNG HẠ LAM PHƯƠNG
http://chezcoccinelle.c.h.pic.centerblog.net/dc86301f.gif
ReplyDeleteCafe em trai !