Sinh năm 1992, từng là sinh viên trường
Đại học Quảng Nam. Thơ chị đã được đăng trên một số báo, tạp
chí như: tạp chí Non Nước, báo Quảng Nam, tạp chí Đất Quảng... Phan Nam xin trân trọng
giới thiệu chùm tác phẩm tiêu biểu:
NHỮNG
ĐƯỜNG RAY SỐ PHẬN
bão cuộc đời đánh bật em
và anh ra khỏi đường ray hạnh phúc
đã từng mơ ước dắt dìu
nhau trên cùng một con đường
nhưng đôi tay ta nhỏ bé
quá
cạn ngày
chưa thể chạm vào nhau...
và khi đứng trước sự lựa
chọn
anh nuốt nước mắt vào
trong nhường cho em phần khóc
anh ôm bão tố nhường cho
em bình yên
buông đôi tay
đánh rơi phận mình...
em không thể bình yên đâu
anh
giữa cơn đau vây bủa
giữa hàng ngàn rào cản đã
nhiều lần ta cố bước qua nhưng
không thể
hạnh phúc tưởng thật gần
phút chốc chợt xa xôi
anh đừng nói mãi câu xin
lỗi
đừng để em thấy đôi mắt
anh buồn trong những chiều trôi
có những ước mơ giản đơn
thôi
nhưng mãi mãi ta không
thể với tới
chiều rồi
bên ấy anh có bình yên
không?
NHỮNG GƯƠNG MẶT CUỐI CHIỀU
những mặt người cuối chiều
lướt qua nhau
vội vã
và hững hờ
không niềm thương cảm
họ mang ý niệm gì trên
tay?
cơm áo gạo tiền?
tình yêu?
hay hơn thua được mất?
mà vẫn miệt mài chạy
mình mắc cạn lại đây
với thứ ánh sáng hấp hối
cuối ngày
nhắm mắt lại
nghe những thanh âm quá
vãng tìm về
ừ, thôi!
cuộc tình này rồi sẽ chìm
trôi
cơm áo gạo tiền hơn thua
được mất rồi sẽ tan vào cát bụi
những mặt người cuối
chiều lầm lũi
cho nhau chút nắng tàn
nơi khóe mắt
trước khi màn đêm bao
trùm tất cả
đêm lặng im và lạnh lẽo
như cái cách người lướt
qua nhau lúc chiều...
KHI TA VỀ
khi ta về
phố đã lên đèn
phản chiếu những gương
mặt vừa lạ vừa quen
không dám kêu tên
sợ nhầm lẫn với tên người
bạn cũ
mỗi lần nhắc lại không
khỏi ngậm ngùi
khi ta về
quán cafe vẫn thản nhiên
chờ đợi
vẫn chỗ ngồi cũ và những
bài hát cũ
ta giật mình nhìn lại
mình cũng có mới mẻ gì đâu
cũng toàn ôm những hoài
niệm nát nhàu
chẳng bao giờ trở lại
khi ta về
mới hay lòng người đã đổi
thay
ta chua chát hiểu ra
chẳng ai đủ kiên nhẫn cho hai từ: chờ đợi
khi dòng sông cuộc đời cứ
mãi trôi
ừ
thôi!
ta bỏ lại phố sau lưng
với vùng trời thương nhớ!
EM LÀ ĐÔI CHÂN CỦA ANH
anh
bước vào cuộc đời
đôi chân không lành lặn
như bao người khác
chơi vơi ước mơ
chơi vơi những hình dung
về hạnh phúc
mọi thứ mơ hồ...
và em đã đến
không phải lướt qua anh
rồi đi
không phải những động
viên, an ủi hời hợt
em dừng lại
đặt bàn tay nóng vào trái
tim anh
sưởi ấm một phận người...
anh mặc kệ người ta nói
gì khi nhìn anh bước bên em
anh mặc kệ những xì xào
khi em chở anh trên chiếc xe đạp cũ
đừng buồn nghe em
khi ta đã cùng khóc cùng
cười
cùng dắt dìu nhau trên
con đường chông gai phía trước
anh tin có em
đôi chân anh được tiếp
thêm sức mạnh
để đứng vững giữa cuộc
đời này
số phận nào chẳng mang
trong mình ít nhiều đắng cay
nụ cười nào chẳng trả giá
bằng nhiều đêm giông gió
cùng bước bên anh nhé
đừng lo lắng hay ngại
ngùng gì cả
hạnh phúc chờ mình ở cuối
con đường!
NGƯỜI CON CỦA GIÓ
thiên thần bé nhỏ
con đã đến vào một ngày đầy gió
nhưng cô tin con cảm thấy ấm áp
khi bên cạnh con có ba mẹ chở che...
con ơi !
cuộc đời mỗi người không phải là đường thẳng
và ba con đã chọn ngã rẽ khác
chông gai hơn
và nhiều khi cô độc...
ba con nhiều lần đối diện với những con gió thốc
khi xung quanh ba là bao nhiêu thân phận
sự sống của họ mong manh vô cùng
ba con đã đến với tấm lòng bao dung
dắt họ qua bóng tối
nhưng ba lại đau cơn gió tâm hồn mình
khi phải đứng trước nhiều lựa chọn
nhường bình yên cho phận người
nhận về mình bão tố
ba con không phải Thánh thần đâu
nhưng cả đời ba đã sống vì người khác
nếu sau này nắm đôi tay ba con có thấy chai sạn
hãy hiểu rằng ba đã đau rất nhiều...
con gái ơi !
cô mong con hãy sống như gió
giữ vững niềm tin yêu
và cho đi mà không mong nhận lại
như cách ba con đang dâng hiến cho đời
nghe con !
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.