TRỒNG HOA
Tôi
cực kì yêu thiên nhiên và cũng rất thích mang thiên nhiên vào nơi ở. Đó là lí
do vì sao tôi rất thích trồng cây và nuôi động vật. Đó là một trong những sở
thích của tôi trong cuộc sống
Tôi
từng không ít lần mua chậu thủy tinh và nuôi cá cảnh. Tôi thích đặt chúng trên
bàn hay bất kì nơi nào dễ nhìn thấy nhất. Hễ đi ra lại dòm, đi vô lại ngó. Những
lúc buồn chán, tôi có thể ngồi hàng giờ chỉ để nhìn chúng đớp bóng nước và rượt
đuổi nhau.
Tôi
còn rất thích trồng các loại hoa linh tinh nữa. Còn nhớ ngày đó, mỗi lần ăn sữa
chua xong, tôi đều giữ lại cái hũ nhựa rồi rửa sạch. Sau đó chạy xe máy rong ruổi
trên các khu đất hoang để lựa loại đất mềm, tơi xốp nhất.Tôi cho đất vào các
hũ, thêm tí nước cho ươn ướt. Sau đó trồng các loại hoa mười giờ, tám giờ
hái được khi ra ngoài. Sau đó, hì hụi đục lỗ trên các hũ, luồn dây qua đó rồi
treo lủng lẳng đầy cửa sổ. Từ ngày trồng hoa, tôi siêng dậy sớm hẳn. Mục đích
là dậy sớm mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào, hoa có điều kiện quang hợp. Mỗi buổi
sáng khi thức dậy, tôi thích cầm cái chai đựng đầy nước có đục cái lỗ bé xíu ở
nắp cẩn thận tưới lên từng chậu hoa. Vừa tưới, tôi lại vừa đếm xem hôm nay có
bao nhiêu chiếc nụ sẽ nở. Mỗi khi phát hiện ra một chiếc nụ he hé chuẩn bị bung
nở, tôi vui sướng lạ kì.
Hoa
trồng một thời gian thì sẽ lụi dần. Một phần vì chúng già cỗi không thể sinh
sôi nảy nở được nữa, một phần vì trồng trong chiếc chậu bé tí không đủ chất
dinh dưỡng. Cứ sau một đợt như vậy tôi lại thay hoa mới và đất mới. Những nhánh
hoa cằn cỗi sẽ được thay bằng những cành non mơn mởn. Những vốc đất đầy rễ sẽ
được thay bằng những nắm đất mới tơi xốp hơn. Và cứ như thế, tôi lại bắt đầu một
mùa hoa mới.
ĐN,
1.1.2016
ÂM THANH CUỘC SỐNG
Thật
tuyệt vời nếu mỗi buổi sáng thức giấc, âm thanh đầu tiên bạn nghe được không phải
là tiếng còi xe inh ỏi, không phải là tiếng nổ của động cơ,… mà thay vào đó là
những tiếng chim hót, những bài hát hay… Tôi gọi những điều đó là “âm thanh cuộc
sống”.
Tôi
học tập tại Đà Nẵng, tính đến thời điểm hiện tại là đã có hơn 2 rưỡi năm sống
và học tập ở đây. Với 1 lần chuyển trọ, 2 nơi “tạm trú”, tôi thấy tạm hài lòng
với nơi ở thứ 2 của mình.
Đó
là một căn phòng không quá rộng, chỉ độ 15 mét vuông, với 1 cửa chính và 1 cửa
sổ. Tôi đặc biệt thích khung cửa sổ của nhà mình. Đó là nơi mỗi buổi sáng thức
dậy tôi có thể mở chốt, đẩy tung hai cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ để nhìn ra khoảng
trời bên ngoài. Tôi mắc thêm hai tấm rèm màu xanh nước biển dịu nhẹ để có thể
kéo lại mỗi khi thích. Tuy nhiên việc mắc rèm chỉ là để cho khung cửa sổ nhìn
thơ mộng, trữ tình hơn; để cho căn phòng trông đáng yêu hơn; còn việc buông rèm
chỉ là phụ.
Mỗi
sáng, khi thức dậy, thói quen đầu ngày của tôi là mở tung cửa sổ, mở một bài
hát quen thuộc, sau đó mới bước xuống giường. Sau khi hoàn tất các công việc cần
thiết sau khi ngủ dậy, nếu như không đi đâu, tôi thường ngồi yên bên cửa sổ, tựa
khuôn mặt lên khung sắt và đưa tầm mắt ra bầu trời cao rộng bên ngoài. Cùng lúc
đó, đôi tai cũng dỏng lên, nghe ngóng những âm thanh quen thuộc.
Cứ
mỗi buổi sáng, không biết từ đâu có một đàn chim sẻ tầm mười con bay đến và hót
líu lo. Chúng đậu trên các mái tôn của những ngôi nhà bên cạnh, bay nhảy trên
đó, trêu chọc, đùa giỡn với nhau và hót véo von. Lũ chim sẻ bay đi bay lại giữa
các mái tôn. Chúng chuyền từ mái nhà này sang mái nhà kia như chơi trò đuổi bắt.
Chúng thường di chuyển theo từng cặp, con mái bay đi trước, con trống đuổi theo
sau. Cũng có những con không đi theo từng cặp, chúng đậu yên trên mái tường
loang lổ, chiếc đầu bé xíu ngúc ngoắc về bốn phía như tìm kiếm điều gì. Thỉnh
thoảng, chúng lại nhảy nhảy về phía trước như bắt gặp điều gì đó.
Khi
mặt trời dần dần thức giấc, hé những tia nắng sớm đầu tiên cũng là lúc bầy chim
sẻ bay đi tìm kiếm thức ăn cho một ngày mới. Và lúc đó, tôi cũng bắt đầu khép cửa
lại để ra đường, bắt đầu một ngày mới đầy năng lượng.
Bầy
chim sẻ cũng những âm thanh trong trẻo của chúng như đã tiếp thêm tinh thần cho
tôi vào mỗi sáng. Tôi cảm thấy yêu đời hơn, vui tươi hơn khi được nghe âm thanh
thánh thót ấy mỗi ngày!
ĐN,
29.1.2016
VẼ TRƯỚC TƯƠNG LAI
Tôi
đã từng vẽ ra trước tương lai của mình từ năm tôi còn học 12. Tôi còn nhớ rõ,
đó là lúc tôi làm hồ sơ thi đại học. Khi tôi đặt bút làm hồ sơ, tôi đã hoạch định
luôn tương lai của mình từ đó. Khi ấy, tôi chọn cho mình ngành báo chí, một
ngành mà theo tôi, sau này phải bôn ba nay đây mai đó, không ổn định. Vì thế,
tôi nghĩ, nghề của mình không hợp với việc có gia đình. Đơn giản vì tôi không
muốn làm khổ những người thân xung quanh…
Tôi
dự định sẽ học xong đại học, ra đi làm báo. Mà các bạn biết rồi đây, nghề báo lắm
vất vả, gian nan, nhất là với con gái. Nhưng tôi không hề sợ. Tôi quyết tâm
theo và tôi tin tôi làm nổi. Tôi biết gia cảnh của mình không mấy khá giả, cũng
chẳng quen biết hay “con ông cháu cha” gì nên việc ra trường và có chân ngồi
văn phòng là điều không hề dễ. Vì thế tôi biết trước, mình sẽ phải bôn ba nhiều
lắm.
Tôi
nghĩ sau khi học xong 4 năm, sẽ ra trường đi làm. Cố gắng bươn chải, tìm kiếm,
làm hết sức mình để tích lũy một số tiền kha khá để hưởng già. Tôi sẽ chẳng lập
gia đình, và dĩ nhiên sẽ không sinh con. Vì nếu có gia đình thì sao có thể bôn
ba được nữa. Gia đình, con cái, bao nghĩa vụ sẽ trói buộc chân mình, nếu thế sớm
muộn mình sẽ bỏ nghề mất thôi. Quan điểm của tôi là sẽ không lập gia đình. Nếu
có lập gia đình thì sẽ không sinh con. Nhất định là như thế! Tôi sẽ đi làm kiếm
tiền để đến khi trung niên sẽ tìm xin một đứa bé về nuôi. Và sau này, khi tôi
không còn nữa, gia tài của tôi (nếu có) sẽ thuộc về nó.
Tôi
vốn thích cuộc sống tự do, tự tại, không ràng buộc. Tôi thích ở một mình, ăn một
mình ngủ một mình. Đôi khi, cảm thấy như thế là cô đơn, buồn tẻ, nhưng bù lại
cũng có cái sướng của nó. Ung dung, tự tại, thích làm gì thì làm, thích sống
như thế nào thì sống. Sẽ chẳng bị ai than phiền, nhăn nhó, cũng chẳng phải bận
tâm, lo lắng cho ai. Nói thì nói thế, nhưng tôi cũng thích có người yêu. Có người
yêu cũng vui chứ, cũng hạnh phúc lắm chứ! Ấy là những lúc đau ốm có người bên cạnh
chăm sóc, lo lắng cho. Ấy là những lúc buồn bực, bức xúc có chỗ để xả giận…
Nhưng mà cũng lắm lúc phiền toái oái ăm lắm lận…! Những lần cãi nhau, những
ngày chả buồn nói với nhau câu nào dù chẳng có lí do gì đáng kể,… Những lúc ấy,
cảm giác sao mà khó chịu ghê gớm, muốn bỏ quách đi cho xong!
Tôi
thích cuộc sống một mình, làm bạn với hoa cỏ, chim muông. Tôi thích có một căn
nhà nho nhỏ (nhà trọ cũng được) thoáng mát. Buổi sáng ngủ dậy, mở tung cửa sổ
đón những tia nắng đầu tiên. Buổi chiều có thể nằm dài trên giường nghe vi vu
gió hát. Buổi tối thoải mái thả cửa sổ nghe từng lọn gió thổi nhẹ vào căn
phòng, mơn man lên khuôn mặt; nhìn ngắm ánh trăng non đầu tháng đang thổn thức…
Tôi sẽ nuôi cá cảnh. Sẽ sắm một cái bể cá thật to, nhưng sẽ nuôi chỉ một đôi
cá. Mỗi ngày sẽ cho nó ăn, lúc buồn có thể nhìn ngắm đôi cá vui đùa, đuổi bắt
nhau, thích lắm! Tôi sẽ nuôi thêm một nàng cún xinh xắn. Mỗi ngày sẽ ôm nó vào
lòng, vuốt ve nó, vỗ về nó cứ như nuôi một đứa trẻ vậy. Và mỗi khi đi làm về,
cún ta sẽ chạy vù ra tận ngõ ngoe nguẩy cái đuôi mềm mại, duỗi mõm vào đôi chân
như đòi bế… Ôi, một cuộc sống tựa mơ như thế thú vị làm sao. Tôi sẽ chẳng buồn
phiền, lo âu gì cả. Mà nếu có buồn phiền, tôi sẽ dắt cún đi dạo chơi, chở cún
đi ăn vặt, cứ như thế phiền muộn sẽ tự động bay đi…
Đến
tận bây giờ, năm 3 đại học rồi nhưng tôi vẫn giữ ý định đó. Tôi có người yêu.
Tôi đem ý định đó nói với anh ấy, anh bảo tôi khùng. Tôi nói, chúng ta có thể
yêu nhau, có thể sống cùng nhau, nhưng đừng cưới nhé! Anh không đồng ý! Thì kệ
anh, nếu không đồng ý thì anh cưới một mình anh đi, em không cưới. Mà nếu có cưới,
em sẽ không sinh con đâu. Em không thích bị ràng buộc, càng không muốn làm khổ
những người xung quanh. Hy vọng là anh sẽ hiểu…
Tôi
sẽ cố gắng thực hiện giấc mơ ấy của mình, thực hiện cuộc sống mà mình hằng mong
ước!
ĐN
vào thu, 13.8.15
HOÀNG HẠ LAM PHƯƠNG
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.