Sinh ra và lớn lên tại miền quê Hòa Phong, Hòa Vang đã đong đầy hồn
thơ đầy chân chất, tình nghĩa của người con Đà thành. Tập thơ “bóng quê” của
tác giả Đặng Công Xê là một quà tặng ý nghĩa mà người con xa quê dành tặng nơi
chôn nhau cắt rốn, dành tặng bằng hữu. Một cuốn sách mỏng với 39 bài thơ trong
70 trang in đã ghi trọn tình nghĩa của người lữ khách dành cho quê hương xứ sở.
Khi đọc những thi phẩm được viết trong khoảng thời gian từ năm 1989 đến nay, điều
dễ dàng nhận ra là một hồn thơ man mác nỗi buồn, đong đầy xúc cảm và cái tình
thật khó mờ phai. Tôi rất ấn tượng với lời đề từ của Hoàng Diệp Lạc khi mở tập
thơ: “Ở đời điều quý nhất là nghĩa tình, với thơ thì cảm xúc thật chính là yếu
tố nội hàm để những xác chữ được thổi hồn tạo nên bài thơ”. Quả đúng như vậy, với
một tâm hồn sâu sắc, cảm nhận thời gian một cách chậm rãi, thơ Đặng Công Xê rót
vào lòng người một cách tự nhiên:
Tôi lang thang dưới mưa phùn xứ Huế
Để đi tìm xác phượng chiều đông
Cành phượng vĩ xác xơ trong gió
Hoa tàn rơi, phủ cát bụi phong trần
(Hồn phượng vỹ)
Mặc
dầu sinh ra tại Đà thành nhưng Xê Đặng công lại chọn xứ Huế để sinh sống và lập
nghiệp. Vùng đất mộng mơ với vẻ đẹp mộng mơ trầm mặc đã nuôi dưỡng hồn thơ người
thi sĩ một cách rất tự nhiên, tách ra khỏi nhưng hư danh phù phiếm, lặng lẽ “đi
tìm xác phượng” trong một buổi chiều đông, ưu tư nhìn “cát bụi phong trần”.
Trong tập “bóng quê”, những bài thơ được sáng tác ở xứ Huế chiếm phần lớn. Có
thể kể đến những thi phẩm: Hồn phượng vỹ (1994), chiều ni về Huế (2004), nguyên
tiêu núi Ngự (2009), buồn vương lối cũ (2011)... Điều đặc biệt trong tập thơ là
tất cả 39 bài thơ đều được ghi thời gian, địa điểm ra đời. Có thể thấy rằng thơ
Đặng Công Xê là chuỗi hành trình đi tìm xúc cảm, tác giả dùng thơ để bày tỏ
lòng mình trong mỗi miền đất đi qua, thơ như là cuốn nhật ký tạc ghi khoảnh khắc
của tâm hồn.
Khi qua bến phà sông Gianh, người lữ khách đã phải thốt lên: “Than thở rồi đi rồi lại ngồi/ Khách buồn đưa mắt
mãi xa khơi” (Đò đêm). Trong một đêm trăng vàng u tịch, con đò chòng chành
nghe trăng vỗ sóng, lòng người xốn xang đưa tầm mắt ngắm nhìn cảnh vật mà lòng
không khỏi u buồn. Khi đặt chân đến một vùng đất xa lạ, đập vào mắt người lữ
khách là hình ảnh rất giản dị nhưng cũng tràn đầy tình người: “Hình như thiếu vắng người quen/ Chợt nhìn di
ảnh nhớ thương cụ bà” (Quán trà đá ở Hà Nội). Cái tình đã khắc sâu vào hồn
thơ Xê Đặng Công với một bức tranh thơ mộc mạc, dung dị và đầy uyển chuyển. Đôi
khi chỉ là thoáng qua nhưng lại đọng lại rất nhiều dư vị khó phai, đầy suy ngẫm:
“Chiều ni ra bờ sông/ Chao ôi! Chừ lạnh
ngắt/ Đôi tình nhân thoăn thoắt/ Đi qua bờ nhân gian” (Chiều ni về Huế). Dĩ
nhiên tình cảm dành cho quê hương đã tạo nên điểm nhấn cho toàn bộ tập thơ. Bài
thơ Bến Hàn Giang khắc khoải trong tâm thức người con xa quê:
Chiều hè bên bến Hàn Giang
Có đôi chim trắng rẽ sang Sơn Trà
Bến Hàn Giang bóng của ta
In trên sóng nước chiều tà chim ơi
(Bến Hàng Giang)
Chỉ
có những điểm nhìn đầy tinh tế mới có thể sáng tạo ra một tứ thơ trọn vẹn ý
nghĩa như vậy. Và “bóng quê” trong lòng người con xa xứ với ký ức “trong vắt”:
Ẩn dưới hàng tre xanh
Sông Túy Loan trong vắt
Cánh đồng Trung bát ngát
Bọc xóm làng quê hương
(Bóng
quê)
Nhà thơ Hoàng Diệp Lạc nhận xét: “Bóng quê của
tác giả Đặng Công Xê, không còn là một quê quán cụ thể nào nữa, mà chính là xứ
sở anh đã đi qua, ngang qua và hoài niệm”. Thực vậy, khi đặt bút viết nên vần
thơ hình ảnh quê nhà và những địa danh người lữ khách đã chạm vào sâu thẳm tâm
hồn thi sĩ và người đọc chắc hẳn sẽ đồng cảm với anh. Với bút pháp lấy cảnh ngụ
tình, quan sát tỷ mỷ trước những chuyển động của cuộc sống, của từng mùa trôi
qua trong đời người đã tạo nên những vần thơ tròn trịa, khắc khoải và đầy tính
nghệ thuật . Khép lại tập thơ, lòng tôi thổn thức với từng con chữ, trong những
vần thơ mà tác giả viết. Và tôi tin độc giả cũng sẽ có cảm nhận giống như tôi
khi đọc tập thơ này.
PHAN NAM
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.