TÌNH CA BIỂN
(quý tặng anh Hữu Phú, chú Nguyên
Chương)
chưa kịp khắc tên bài thơ
bầu trời thành phố nặng trĩu nỗi niềm
người đàn ông đắn đo nhịp thở
bãi cát dài không một dấu chân
những con sóng bạc đầu
mơ màng nuôi dưỡng đức tin
nếu tình yêu là lẽ sống
sông Hàn ấm nóng cuộc vui
bản tình ca hòa nhịp bao lâu
lữ khách dõi mắt trông theo cánh chim trời
chạm trổ hoàng hôn tắt nắng
hình hài nào cho cơn mưa
viết cho những người đàn ông muôn đời lặng lẽ
gọi tên Đà Nẵng
trôi qua cơn mê...
NỖI BUỒN MÙA
THU
không thể định hình nổi mùa thu
bên kia triền núi gầy guộc
ở nơi ấy ba tôi lưng trần chân cộc
vốc một nấm đất, gieo từng mầm non
cơn mưa trôi qua màu xanh héo hon
tôi bơi theo nỗi nhớ gãy vụn
ký ức ngày thơ bé lần lượt rơi xuống
không còn chỗ cho thi ca
quê mình mùa này ánh nắng nhạt nhòa
chập chờn sóng FM báo tin biển động
đám mây vắt ngang lán trại
gọi tên đỉnh núi từng làn mây trắng bay
khoảng trống đo đong giấc ngủ
con suối xuôi dòng
lắng nghe tình yêu lắng đọng
qua bao nhiêu thác ghềnh?
BÀI THƠ THÁNG
CHÍN
tháng chín
tôi không còn thấy những bông hoa
tôi không còn thấy ngọn cỏ dại
tháng chín
khu vườn đang rơi tự do
tôi thấy bố mẹ tôi như đóa hoa mới nở
tôi reo lên
bằng nỗi xúc động của một đứa trẻ
thế giới chui tọt vào ngôi nhà nhỏ bé
và tôi không còn thấy
quả đồi phía sau lưng
đằng trước thăm thẳm màu xanh đại dương
những con sóng đã quật ngã tôi
bằng một hơi thở vĩnh cửu
bố mẹ cầm tay tôi lau nước mắt
cánh cửa tái sinh trong lòng đất
tháng chín
ban phát cho thế gian
những hạt thóc cũ mèm...
PHAN NAM.
|
Anh Hữu Phú (trái), chú Nguyên Chương (phải) và Phan Nam tại Đà Nẵng ngày 18.08.2017 |
Blog Phan Nam.
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.