Sau
tập thơ Vọng nguồn (NXB Đà Nẵng 2015), tác giả Đinh Huyền, hội viên hội VHNT Quảng
Nam tiếp tục cho ra mắt tập thơ mới Giấc mơ màu diệp lục (NXB Đà Nẵng tháng 3/2018).
Cuốn sách tập hợp 65 bài thơ với cảm hứng chủ đạo về quê hương đất nước, những
nỗi niềm quê xứ ăm ắp, nghĩa tình với bạn bè, anh em văn nghệ, tiếng lòng khắc
khoải của tác giả trong dòng chảy nhân sinh, trong mạch ngầm thời gian. Mỗi vần
thơ được viết ra là mỗi ước vọng hướng đến cái hay, cái đẹp, tấm lòng bao dung
vị tha trước những mất được hơn thua, sự đổ vỡ biến động ngày đêm giằng xé cõi
người. Mở đầu tập thơ là âm vọng tự ngàn đời đã nuôi dưỡng hồn thơ của biết bao
người con đất Việt, hòa quyện vào tâm tình thi sĩ trong cái “nhìn dòng nước màu
thời gian mưa nắng/ mới hay đêm qua trời đổ mưa nguồn”: Chúng con hát ngợi ca/ Sự huyền nhiệm trái tim tình yêu/ Hạt giống mẹ
gieo mầm/ Lớn lên theo thời gian/ Có phù sa tiếng ngân đàn bầu/ Hồn thiêng/ Âm
thổ/ Vọng ngàn sau (Mẹ! Giọt đàn bầu).
Tiếng
thơ của tác giả đã đi qua bao mùa nắng mưa, thẩm thấu bao hương vị cuộc đời, vẫn
cố gắng tìm cho mình một chỗ để nương náu, để tìm về ngưỡng vọng và tôn kính,
thật đáng quý biết bao. Âm vọng quê xứ bàng bạc trong thơ Đinh Huyền, tựa như
hơi thở đất mẹ đã làm nên sự sống, đã nuôi dưỡng xác thân hình hài của những
trái tim chưa lớn, vẫy gọi mầm sống lên xanh. Những hình ảnh, những suy tư tưởng
như cũ càng, mỏi mòn ấy gieo niềm hi vọng lên trang thơ đang ngày đêm cựa quậy,
tái tạo tâm tưởng: đất đã xanh màu hi vọng/
mùa đã vàng trái ngọt bờ môi/ câu thơ chảy giữa dòng nhân nghĩa/ mẹ cho em còn
lại trên đời (Em gái Quảng Nam). Khi thơ cất tiếng tất cả như hòa quyện làm
một, đất mẹ và người con, tác giả và bạn đọc, tình yêu và thi ca… muôn đời
không thể nào tách rời, như một niềm tin, như một lẽ sống, như một định nghĩa
không thể chối bỏ, phủ nhận. Trong dòng chảy bất tận ấy, có những dòng thơ tựa
mạch nguồn chảy trong huyết quản, thấm trong mạch máu, kết nối trái tim với
trái tim: Con thuyền số phận đã buộc
chúng ta/ trên cuộc hành trình này/ không thể khước từ ruồng bỏ/ đọt dớn mọc từ
đâu/ sao mà xanh đến thế/ bãi biền kia từ đâu/ sao ngút ngàn biêng biếc/ đêm
đêm tiếng sóng vỗ bờ/ âm thổ ngọn nguồn quê xứ/ ngàn năm hát ngôn ngữ thi ca/ về
tình yêu và lẽ sống (Con thuyền tình yêu).
Thi
ca không thể dập tắt khi con người còn rung động trước cái đẹp, còn biết yêu
cái đẹp, còn khao khát chiêm ngưỡng và trân trọng cái đẹp như một lẽ tự nhiên.
Mỗi câu hát, lời ru, khoảnh khắc, hình ảnh, mùa màng… đắm chìm trong thơ Đinh
Huyền ngọt ngào, uyển chuyển chẳng cần giải thích, đong đếm chi nhiều, cứ như
thế mà cảm nhận, mà yêu thương, mà vỗ về cho trọn nghĩa, trọn tình, trọn xúc cảm.
Những địa danh xuất hiện cũng chỉ là chất xúc tác để hồn thơ thêm duyên dáng,
êm ả, xao xuyến qua mỗi bước chân tác giả. Điều không thể thiếu ở đời chính là
tình cảm, tình cảm chắp cánh cho thi ca, thi ca đưa người đọc khám bá những
cung bậc tình cảm ấy qua những con chữ, những bài thơ được tác giả gửi gắm. Dẫu
không phải ai cũng có thể cảm nhận thơ, đọc cho hết tập thơ một cách nghiêm túc
nhưng thi ca vẫn là một phần của cuộc sống, đưa chúng ta đến gần với nhau hơn:
“Tôi về tìm lại cố hương/ Tôi tìm tôi cuối
con đường nhân sinh/ Về nghe đất gọi tên mình/ Nén hương ngưỡng vọng tạ tình.
Thưa quê!” (Cố hương).
PHAN NAM.
(*) Đọc
Giấc mơ màu diệp lục, Đinh Huyền, NXB
Đà Nẵng 2018)
Bài viết đã được đăng trên báo công an Đà Nẵng số 186, ra thứ bảy, ngày 4.8.2018
|
Blog Phan Nam. |
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.