|
Tranh: Họa sỹ Hoàng Đặng |
VŨ TRỤ ĐÓA HỒNG
Đóa hồng nở ra
Cái vũ trụ đỏ rực
Hạt sương, một ngôi sao
băng nhỏ
Rơi
Đậu
Lên vũ trụ đóa hồng
Lồng vào vũ trụ đóa hoa
Vũ trụ tôi
Kéo một đường chân trời
mỏng tang
Tôi đưa tay gỡ đi đường
chỉ ấy
Khuấy trộn trời đất
Tạc hình một kỉ nguyên đầy
tình yêu và sức sống
Vũ trụ tôi lồng vào trụ
đóa hoa
Tôi rơi vào đóa hoa
Không gian đỏ rực
Một ngọn lửa
Một tình yêu
Chan hòa vào cái vũ trụ
còn phong kín nhụy hương
Ngọn lửa trong đóa hồng
vẫn âm ỉ
Không thiêu rụi những
xúc cảm tinh khôi
Tôi hòa tan trong mùi
hương dẫn dụ
Con ong chúa tung mình
vỗ cánh
Phành phạch tiếng gọi bản
năng
Mê mải mùa trăng mật
KHÁT VỌNG
tôi muốn mình là con
sóng hung hăng
cuốn theo chiều gió
đập vào vách đá
cho bọt vỡ
tan hoang
tôi muốn mình là con
sơn ca
véo von buổi đêm dài
tắm ướt mình trong
sương lạnh
tôi muốn mình là
cái cây
vươn cành trong nắng
lan những nhánh rễ
tôi tìm nguồn sống
trong đất mẹ thẳm
sâu
Người ơi!
Xin đừng nhốt sóng
Xin đừng nhốt chim
sơn ca vào lồng
Xin đừng trồng cái
cây vào hoá chất
Người ơi!
Xin đừng giẫm đạp
tôi bằng lời cay đắng
Xin đừng trói buộc
tôi
Vào những công thức
toán, những phần mềm…
Tâm hồn tôi là vườn
hoa trăm sắc
nở bung những cánh
thơ
chỉ yêu chàng
chỉ rung động mãnh
liệt
trong đôi mắt toả
nắng giữa thành phố
mù sương
TIẾNG GỌI
Trên những ngọn núi đắm
mình trong nắng
Tôi bước dài trong nỗi
nhớ
Ngất ngây
Tôi luôn cố gắng gọi
tên một tình yêu
Tôi luôn cố gắng phân
tích chiều sâu của lý tưởng
Nhưng mọi lời minh chứng
đều bất lực
Đời tan đi
Người tan đi
Chỉ còn em
Khúc phong dao gác lại
bên ngưỡng cửa
Của sự trưởng thành
Mỗi giấc tôi ngủ
Mỗi sáng tôi thức dậy
Mỗi bước tôi đi
Mỗi khi sự chờ đợi vang
lên như điệp khúc thường ngày
Những cuộc thí nghiệm
không khóa được nỗi nhớ
Và vô số những cánh hoa
cúc
Rơi nhẹ qua kẽ tay bốn
mùa
Tôi yêu em
Bằng bản năng những
ngôn từ thác loạn
Nỗi nhớ là nếp nhà bình
yên
Chạm khắc vào khúc
quanh bí ẩn
Tôi gọi em
Bằng con tim chứa chan
nước mắt
Em gọi tôi
Bằng con chữ vang dội
vào thinh không bất tận
Khi tôi mở ra trang
sách nhỏ – em
Mang tiếng lòng của hôm
qua và ngày mai
Viết lại những nghiệm
thức cuộc đời
Và tôi đợi hạnh phúc được
sinh ra từ đó
Tôi gọi em – những câu
văn, những vần thơ!
Đợi số mệnh của bài thơ
cất cánh
ĐỊNH LÝ
Bầu trời
Nặn hình hơi nước thành
đám mây
Và một định lý hình
thành
Trong sự đơn giản.
Cánh bướm
Trở thành bản kí họa những
sóng ánh sáng
Và một định lý hình
thành
Trong sự kì ảo.
Những hạt nguyên tử gặp
nhau
Những tế bào gặp nhau
Mở đường cho sự sống
Và một định lý hình
thành
Từ đơn giản đến phức tạp.
Ta, anh và những mùa
trăng
Thao thức trong sự đợi
chờ vô tận
Định lý hình thành từ hạnh
phúc
Ánh trăng nổi váng trên
cỏ
Những giọt sữa thơm
Giọt sương rơi xuống
Mùi hương những bông
hoa rơi xuống
Chiếc lá khép vào giấc
ngủ
Ta đưa bàn tay hứng định
lý đêm
Thả vào lồng ngực anh
Ta say
Trong cánh tay
Ghì siết định lý tình.
NGUYỄN KHÁNH TUYẾT VY
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.