Tác
giả: Đặng Công Xê (bút hiệu khác: Nam Giao), sinh ngày:
1.1.1963, quê quán: Hòa Phong, Hòa Vang, TP Đà Nẵng, hiện đang cư ngụ tại Huế.
Anh làm thơ viết báo trong lặng lẽ và có một số tác phẩm đăng trên: tạp chí
sông Hương, báo Thừa Thiên Huế, báo Giác Ngộ… Tác phẩm đã xuất bản: Hồn Cát
(thơ, NXB Thuận Hóa 2009), Bóng Quê (thơ, NXB Văn học 2016). Có thể thấy rằng
thơ Đặng Công Xê là chuỗi hành trình
đi tìm xúc cảm, tác giả dùng thơ để bày tỏ lòng mình trong mỗi miền đất đi qua,
thơ như là cuốn nhật ký tạc ghi khoảnh khắc của tâm hồn.
Phan Nam
xin trân trọng giới thiệu chùm tác phẩm tiêu biểu:
DÁNG XƯA DẶM HỒNG
Mùa đông thức trắng đêm dài
Thương con phố lạnh đợi hoài gót son
Đợi hè nhặt nắng chiều hôm
Rải lên sông vắng ủ buồn làm tin...
Ngày mai ai biết đâu
tìm
Ngày mai ai nát con tim đợi chờ
Dẫu hè có đỏ vần thơ
Dẫu đông có xám bến bờ nhớ mong
Đời em vẫn cứ thong
dong
Đời tôi đứng ở sông Ngân đợi chờ
Tinh vân một đám bụi mờ
Nhớ nhau xin hẹn qua bờ thời gian
ĐỈNH HẢI VÂN
Chiều nay về đến Hải
Vân
Với tay hái đám mây bông trên đèo
Chiều nay không chạy qua hầm
Trèo lên đỉnh núi gọi thầm Huyền Trân
Thương chàng xứ Thuận hóa thân
Làm con đường nhỏ cản chân dâu hiền
LẶNG
Chợt làng im bặt tiếng
ve
Thu qua! Buồn đến tái tê cõi người
Sen hồ nổi cánh ve rơi
Tiếng kêu chết giữa lưng trời... tàn đông!
LƯỚI NHỆN
Ngồi trông con nhện nhả
tơ
Đã bao nhiêu sợi mà chưa đói lòng!
Ta trộm lưới về thả sông
Bắt nàng tiên cá giữa dòng trăm năm
QUA MIỀN CỔ TÍCH
Đọc truyện tranh “Con
chuồn chuồn rửa đít"
Em bé đòi mẹ ra phố mua cho
Tìm không thấy bé buồn bé khóc
Bà dỗ dành dắt cháu ra ao
Ở đó có con chuồn chuồn đang rửa đít
Bà bắt đầu: ngày xửa ngày xưa....
ĐÔNG TÀN CANH
Đã trở thành đặc sản
Với mưa phùn buốt da
Đã trở quen rồi đất lạ
Với mùa đông thiết tha
Về kinh thành trầm mặc
Bóng hình xưa đã qua
Mùa đông màu thương nhớ
Góc phố mùi tóc thơm
Sương chiều Hương Giang
mến
Nắng sớm Cồn Hến thương
Tàn đêm Vĩ Dạ khóc
Bến ngự hồn vấn vương
Đêm
mùa đông ở Huế 2014
KÝ SỰ VỀ QUÊ
Rời Kinh kỳ mưa bụi
Lên xe về cố hương
Mấy thằng bạn gọi nhậu
Mau mau mà lên đường
Vẫn tuyến xe quen thuộc
Vẫn cái giá ngất trời
Hỏi sao xăng đã giảm
Mà vé vẫn không theo
Nhìn tôi nheo mắt đểu
Chủ xe “Hỏi ông trời !”
Như ri mà vẫn lỗ
Giá chỉ rứa mà thôi !
Xe về đến điểm hẹn
Thằng bạn vẫn chưa lên
Ghé vào cái quán cũ
Nhưng tay xách vai mang
Biết mình là khách lạ
Cà phê mười bốn ngàn
Trời đất ! tháng trước tám
Không phải khách qua đường
Đem chuyện kể tụi bạn
Nó cười ông ngây thơ
Thành phố chỉ đáng sống
Không đáng đến bao giờ !
.... Chuyện còn dài hơn
nữa
Bên quán nhậu Hàn Giang
Kỳ sau xin kể tiếp
Bây giờ đang say men...
Sông Hàn 23/12/2014
KHÔNG ĐỀ
Xuân đi để lại hoa vàng
Hè đi để lại cả đàn ve im
Thu đi cúc ngẩn ngơ nhìn
Đông đi chim nhạn một mình lẻ đôi
Người đi để bóng đơn côi
Nhớ chao ôi nhớ đứng ngồi không yên
Tình trôi mộng vẫn mơ tìm
Vầng trăng đơn lẻ trời đêm lạnh lùng
Chồi non đã nhú vườn xuân
Mà ai còn vẫn trở mình năm canh
Hà Nội, đêm đông 12/2104
HỒN VỌNG QUỐC
Rồi một buổi mùa đông
trên đất lạ
Phủ bốn bề màu tuyết trắng mênh mông
Ánh mắt buồn rơi lệ dõi xa xăm
Người viễn xứ mong về thăm đất mẹ
Ngày ra đi trong tâm nào có biết
Người mẹ hiền tóc sẽ bạc vì anh
Lưng cha già còng xuống nổi nhớ mong
Người yêu giấu nổi hờn lên khóe mắt
Mấy chục năm bôn ba trên đất khách
Đây thiên đường hay ảo mộng trời Tây
Chợt một ngày anh tìm được ở đây
Vài tấm ảnh vô tình trên trang báo
Anh đã khóc khi xuân về đất lạ
Tuyết trắng buồn anh ước một cành mai
Giữa xứ người hụt hẫng đến bi ai
Dẫu có đủ dưa hành câu đối đỏ
Anh ước mơ một ngày trên đất mẹ
Khói lam chiều hương cá nướng đồng quê
Dòng sông xanh anh lặn ngụp thỏa thê
Bầy em nhỏ nhìn cánh diều no gió.
Rồi anh biết quê nhà không chối bỏ
Người con xa hoài vọng ở quê nhà
Anh muốn về nhưng tuổi tác không cho
Đành nhắn gửi mấy vần thơ trên báo
Dẫu tạo hóa có bất công như thế
Anh chưa lần được nhìn thấy quê hương
Anh chưa lần được sống với tình thương
Và chưa được vòng tay ôm mẹ khóc
Nhưng anh hỡi quê mình trời đẹp lắm
Anh không về hồn mẹ ngóng chờ anh
Chín mươi triệu người không bỏ rơi anh
Anh vẫn mãi là con Rồng cháu Lạc
Hãy khóc đi cho vơi buồn chốc lát
Rồi hãy cười mừng đất nước đổi thay
Ngẫng cao đầu vứt thù hận ra sau
Cùng đất nước nắm tay mà vững bước
Vần thơ tặng các anh người lớp trước
Đã qua thời máu lửa với binh đao
Biết các anh dù bất cứ nơi nào
Thân đất khách nhưng tâm về tổ quốc.
Huế,
10.2012
NGUYÊN TIÊU NÚI NGỰ
Trời Huế se se lạnh
Vắng mây tròn ánh trăng
Nguyên tiêu về đẹp lắm
Chị Hằng mãi mười lăm
Ngự Bình ngàn thông hát
Lửa hồng theo gió đưa
Đám sinh viên vui quá
Hát mãi khuya chưa về
Lên đỉnh núi Bân ngắm
Thành Huế trong đêm rằm
Xa xa đèn đô thị
Sáng góc trời xa xăm
Ai hát lý mười thương
Nghe trong lòng xao xuyến
Hình như mình trẻ lại
Cái đêm rằm cố đô
Nguyên
tiêu Huế, 2016
ĐẶNG CÔNG XÊ
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.