THÁNG TƯ VỀ
Chợt tháng Tư về,
len lỏi giữa đường quê,
Mưa đổ nhòa sương,
cũng xóa mờ dòng lệ,
Đâu rồi tháng Tư,
thắm nắng vàng ngạo nghễ,
Giờ chỉ còn mưa,
giăng kín nẻo đường về.
Chợt tháng Tư về,
chân lặng bước lê thê.
Giữa những ngày mưa,
buồn giăng giăng khệ nệ,
Gió nỡ lạnh căm,
đôi ba mùa kể lể.
Sao bỗng chạnh lòng,
nghe dạ tái, tim tê...
KHÚC TƯƠNG TƯ
Chút thư tình,
em nghe tôi tương tư.
Có trả lời tôi,
xin cứ để từ từ,
Mong em chớ,
gật đầu hay chối vội,
Để mỗi đem về,
tôi lại khúc tương tư...
XA
Hạ về phai nhạt bóng xuân qua,
Ong bướm lặn tăm chẳng là đà.
Đất trời, non nước đều xanh cả
Điểm một nhành hoa nụ tím cà,
Bỗng nhớ năm nào sắp tháng ba
Vườn nhà đang độ lúc đơm hoa
Thế rồi sương gió quần tơi tả,
Ta ngỡ đời hoa đã chớm già.
Đâu những chiều xa, những chiều xa,
Đường về hạ trắng, nắng phôi pha,
Gió buồn hiu hắt chành đôi ngả,
Mưa lỡ từng cơn thấm đậm đà.
XIN
Ngươi về có nhớ tình xưa
Mỗi khi mưa đến là a nhớ
người...
Nhớ ánh mắt... nhớ nụ cười...
Nhớ khi e khóc làm nhòe khóe mi
Nhưng mà xin người đừng đi....
Để anh được mãi yêu em trọn đời
“Tôi đến
đây không phải tôi mộng, tôi mơ,
Mà muốn gởi chút hồn thơ thả vào trang vở,
Dẫu bên nhau thoáng đầu còn bỡ ngỡ,
Nhưng âu cũng là kẻ sĩ, kẻ yêu thơ”
IN BÓNG MẶT HỒ
Có cô gái giữa chiều,
Lặng yên ngồi tịch liêu,
Nghiêng mình trong gió thoảng,
Nắng chiều loang lổ xiêu,
Đầu xanh soi bóng nước,
Vàng hoe cũng ít nhiều,
Tóc rối không gỡ được,
Mà sao vẫn diễm kiều....
LỠ
Một thoáng đông tàn, sương bỡ ngỡ,
Vội tìm vạt nắng, nắng bơ vơ...
Chút gió mây ngàn vương kẻ ở,
Có chăng, còn nhung nhớ dại khờ...
BIỂN KHÓC CHIỀU NAY
Sao nghe vắng lặng buổi trời chiều,
Sóng vỗ tràn bờ, cát quạnh hiu,
Lạnh lẽo gió đưa ùa biển vắng.
Lê thê lẻ bước chán chê nhiều.
Mưa bay ướt áo nghe lành lạnh,
Quán xá
gió lùa muốn đổ xiêu.
Xơ xác thu về trên mọi nẻo,
Tim ai cũng lạnh tái tê nhiều?
TÌNH MỘNG MƠ
Em ạ! Thu đến phải không?
Trời xanh, mấy trắng, nắng hồng.
Cây lá đong đưa trái ngọt,
Gió chiều phe phẩy bên sông.
Em ạ! Thu đến phải không?
Tình ta e ấp ngọt nồng,
Ướt át mi sầu đẫm lệ,
Giọt buồn man mác, mênh mông.
Em ạ! Thu đến phải không?
Tình duyên dang dở bóng hồng.
Trống vắng cõi lòng lồng lộng.
Giật mình chợt hóa hư không.
THOÁNG
MƠ
Người đi một thoáng hoa chưa nở,
Một thoáng hồn ai lạnh như tờ,
Hạ về, Thu đến nghe tình lụy,
Giữa chốn trăng mờ, vẹn ý thơ.
Lá đùa, đưa đẩy theo làn gió,
Nắng tắt, đìu hiu, bỗng dại khờ.
Nhớ ai, ai nhớ, chờ ai đợi.
Một thoáng yêu đầu, tựa giấc mơ...
SUY
TƯ
Nghe!
Hạ về,
Lòng tái tê.
Ghét nắng, đợi mưa,
Mà sao mưa chẳng về?
Để mặc ai lòng hiu quạnh,
Cô đơn nhiều, chân bước lê thê.
Mùa mưa trôi qua, nắng còn ở
lại,
Hầm hập, chói chang, thiêu đốt đoạn
đường về.
Chỉ mình ta đứng giữa mùa hè lay lắt
gió.
Đường như rực đỏ,
trưa hè heo hút mấy đầu xe.
Không còn thấy màu hoa phượng,
không còn sầu những tiếng ve.
Vẫn hối hả, ngược xuôi,
bon chen, toan tính giữa chốn bộn
bề.
Chợt thấy mình mất mát niềm
vui,
giữa dòng đời lênh đênh chìm nổi.
Lệ rơi cay khóe mắt còn nóng
hổi,
bỗng giật mình,
tỉnh dậy,
giữa cơn mê…
NGỤ TÌNH THU
Nắng gởi tình cho gió.
Gió gởi tình cho mây.
Hạ cũng đã sắp tàn,
Thu đến nghe dào dạt.
Xào xạc lá vàng hoe.
Nắng mùa thu nhè nhẹ
Không giống nắng chị hè
Chẳng gì là mát mẻ.
Ai cho tôi một vé
Cưỡi mây cùng đón thu.
Nghe gió cười vi vu
Chào mùa thu lại đến.
Trên trời:
Mây lững lờ trôi dạt,
Nắng tình tứ nhẹ nhàng,
Khác nắng hạ sỗ sàng,
Phũ phàng – mây tan tác.
Để những chiều tức giận
Mây kéo quân đánh sang.
Sấm chớp nổ liên hoàn,
Nhưng mây toàn bại trận.
Rút quân về uất hận,
Mây nhỏ lệ phong trần,
Xây bảy sắc cầu vồng,
Đoạn tình mây và nắng.
Rồi hôm nay thu đến,
Nắng ngỏ lời nhớ mây
Mây e thẹn ngậm ngùi,
Nối tình xưa trở lại.
Mây trôi hoài trôi mãi,
Nắng nhẹ nhàng theo mây,
Đùa vui vẻ cả ngày,
Cho tình thêm ấm lại.
Nắng vuốt nhẹ tóc mây,
Mây vụng về tránh né,
Đặt nụ hôn nhè nhẹ
Lên khóe mắt mặt trời.
Một cuộc tình mây-nắng
Ngàn đời dài lê thê.
Dưới đất:
Cây và lá vội vàng
Chia tay một thời gian
Xa lá, cây mãi nhớ:
“Tình xưa dẫu nồng nàn.
Hãy để cho thời gian
Chứng minh tình đôi lứa”
Lá bịn rịn, bàng hoàng,
Cây nhẹ nhàng rủ nhẹ.
Lá cứ bay nhè nhẹ,
Trên mắt, lệ vàng hoe.
Rồi thời gian chưa xa,
Cây lại thầm nhớ lá
Không đưa đẩy rộn ràng,
Không chuyện trò cùng bạn.
Lá cũng khóc hóa vàng,
Xa cây lá khô khan:
“Chờ một ngày xuân tới,
Tình ta lại huy hoàng.”
Thiên nhiên là tạo hóa,
Sao cũng thật hữu tình?
Ta sống sao cho trọn,
Chữ tình nghĩa, thủy chung
KHÚC TỰ TÌNH TRONG ĐÊM ĐÔNG
Và rồi...!
Anh đi giữa phố đơn côi,
Ôm ấp sầu riêng một mảnh đời,
Đông chờ yêu thương, thương chưa ngỏ,
Lạnh về, buồn đến, gió chưa vơi....
Vội
vàng...!
Cô đơn kẻ bước xa xôi,
Se sắt mình anh lạnh giữa trời...
Tự mùa đông nào, đông kia, đông nay
nữa...
Mùa lạnh không tàn, mưa gió chẳng
phai phôi.
Ừ
thì...!
Đông mang nỗi xót xa thôi,
Mây xám buồn tênh một khoảng trời.
Dặn lòng...vui vẻ khi mùa mới,
Mùa buồn năm này, ta gởi gió mây
trôi...
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.