Tác
giả: Nguyễn Khánh Tuyết Vy. Sinh ngày 19.01.1996,
hiện tại là sinh viên chuyên ngành công nghệ sinh học tại HUTECH, trường đại học
công nghệ TP.HCM. Địa chỉ: 138/11 Nguyễn Văn Cừ, P Nguyễn Cư Trinh, Q.1, TP
HCM.
Email:
tina.nguyetque@gmail.com, facebook: Văn thơ Tuyết Vy. Nguyễn
Khánh Tuyết Vy đã sáng tác từ rất sớm và có nhiều tác phẩm đăng trên các báo, tạp
chí và các trang web văn học nghệ thuật. Nhân dịp mùa xuân mới đinh dậu
2017, blog Phan Nam xin
trân trọng giới thiệu chùm tác phẩm mới nhất:
BƯỚC SÓNG
Trong từ trường mênh
mông nỗi nhớ
Nơi gốc toạ độ
Em tìm anh ở vô cùng
Quá khứ len lách
qua khe cửa
Nhiễu xạ lên bức tường xám ngắt
Chẳng xua nổi bóng đêm
Em chạy tìm vì sao của chính mình
Vô tình đánh rơi niềm tin vào lỗ đen sâu hút
Nỗi đau bức xạ
Khi mặt trời dệt
mộng thành cây cầu bảy sắc:
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím
Anh đến chọn cho em
Tia sáng màu tím trên chiếc cầu duyên phận
Nơi chân không tĩnh lặng
Em nghe tim mình rung lên những hạ âm rất thật
Vũ trụ trở mình
Thời gian lặng thinh
Quãng đường dài đằng đẵng
Ba chiều X, Y, Z hỗn loạn
Em như chiếc tàu con thoi
Xuyên những niên kỉ đen trắng nhạt nhoà
Em tự cảm chính em
Thuyết tương đối
của Einstein
Không quy định giới hạn nào ngăn em
Biến thiên
Trong điện trường xoáy lên nỗi nhớ ngàn ampere
Anh và em như hai ngôi sao nhỏ
Quyện tròn bên nhau theo quỹ đạo vĩnh hằng
Điện trường xoáy
lên nỗi nhớ ngàn ampere
Bước sóng nhảy múa theo vũ điệu lambda huyễn hoặc (*)
Những vì sao nhấp nháy
Lambda trôi vào mơ
Bước sóng lòng anh và bước sóng lòng em
Giao thoa
Giữa không gian tình vô hạn
(*) Lambda: đơn vị của bước sóng
PHOEBUS
Ngày xưa
Có người con trai là mặt trời đi lạc – Phoebus (*)
Trong giấc mơ cổ tích tuổi hoa
Nơi những dòng văn màu
mực tím
Chàng ẩn hiện tự bao giờ
Tôi yêu gợn sóng trầm tư trong mắt
Phoebus lòng tôi
Nhưng lắm những chàng
trai
Chẳng phải mặt trời lại mang tên Phoebus
Lời răn bảo bên tai nghe đáng ghét:
“Tình yêu chân thật chẳng đến từ ánh mắt đầu tiên”
Dòng suối thổn thức dưới
bóng lá phất phơ
Trên đồi thông vang âm giai bản tình ca
Của thông và gió
Đà Lạt mộng mơ có chàng là Phoebus
Chàng mang ánh sáng từ đôi mắt
Lan toả những tia dịu dàng
Rồi Sài Gòn rẽ hai đứa
hai nơi
Đám mây buồn sắp đổ mùa mưa dai dẳng
Ai bảo tình yêu chân thành không đến từ ánh mắt!
Nhớ chàng, sắc dã quỳ đốt cháy cả tấc lòng
Xin cho tôi
Chỉ yêu Phoebus của mùa xuân đó
Phoebus
Không là một cái tên
Không là lời đường mật
Không là bộ cánh đẹp
Không là sự kiêu căng
Xin cho tôi
Chỉ yêu Phoebus hồn nhiên
Của địa đàng thông xanh và thác đổ
(*) “Phoebus” tiếng La Tinh có nghĩa là “mặt
trời”
GIAI ĐIỆU KÝ ỨC
Nỗi nhớ trôi xuống con
dốc thời gian
Nơi âm vang
Tiếng đàn trong vắt như sương rơi
Chiếc lá tỉnh giấc
Ngày lặng gió
Chơi vơi trong sự vô vị của thời gian.
Như có cơn gió lào hắt
qua thành phố
Nồng nực và khô ran
Đứng trên cao
Những mái nhà che lấp mọi đời sống
Đứng dưới thấp
Những bức vách choáng ngợp tầm nhìn.
Những vần thơ
Huyễn dụ những con tim quay về nẻo sống
Đời vẫn trôi như nước như mây
Ta vẫn sống như cỏ như cây
Yên tĩnh
Lưu giữ cảm thức bên trong phiến lá.
Phía cánh đồng đang gọi
dậy mùa yêu
Ta luyến lưu chi danh vọng ngoài tầm với
Hãy sống như cái cây
Hướng về bầu trời đầy ánh sáng
Với bản chất bình yên và chân thật
Những chiếc lá cứ reo đùa gió biếc.
Nỗi nhớ trôi xuống con
dốc thời gian
Âm vang một tình yêu còn lại
Giai điệu đôi mắt
Gieo xuống tim ta một nụ cười
Nảy mầm những hy vọng ban mai.
SÀI GÒN DĨ VÃNG
Trái chò rơi vào vũng
nước mưa dính đầy bụi đất
Đứa trẻ đi ngang không buồn nhặt
Để trái chò chơ vơ cùng giấc mơ được bay trong gió.
Thả tung lên những ước
mơ
Giữa thần khúc sáng trong lặng lẽ
Dịu dàng như lá vàng rơi
Bay bổng như trái chò xoay trong gió
Trẻ nhỏ đùa rỡn trên đường chiều tan học
Có trái chò non cánh đo đỏ bên đường:
“Thả tôi lên đi cô bé ơi!
Cho tôi nhảy điệu Valse mùa thu thêm lần nữa
Tuổi trẻ tôi rơi xuống đất vẫn tràn trề nhựa sống
Cô có nghe tình ca của gió đang thôi thúc
Cho tôi nhảy điệu Valse mùa thu thêm lần nữa!”
Cô trò nhỏ nghiêng đầu lắng nghe
Nào chỉ có tiếng gió khẽ khàng phố nhỏ.
Trẻ nhỏ giờ không còn
thích nhặt chò rụng
Bao nhiêu trái chò rớt rơi đầy đường bị chân người giẫm nát
Trên thảm cỏ xanh giờ trụi lơ trụi lốc
Tất cả dọn đường
Cho tòa cao ốc sắp sửa vươn cao
Trái chò buồn thiu giấc mộng con
Bay lần nữa, ước được bay một lần nữa!
Phố sá bây giờ khoác
áo đô thị mới
Còn đâu cảnh cũ Sài thành ơi!
Cô gái ngậm ngùi nhặt trái chò rớt trong vũng nước mưa
May làm sao! Hôm nay chò vẫn rụng.
VIẾT CHO NGÀY TRỐNG VẮNG
Tôi giấu buồn vào
gió
Gió ru hồn tôi bằng khúc nhạc không lời
Tôi giấu buồn vào mây
Mây mang hồn tôi đến phương trời vô định
Tôi giấu buồn vào đất
Đất lạnh hồn tôi chuỗi ngày nứt nẻ
Tôi còn lại gì?
Ngoài mảnh đất linh hồn trống rỗng
Khát khao một ánh sáng
Khát khao một cơn mưa
Cho những mầm non bật dậy
Cho hạt cây tình yêu bắt đầu bén rễ
Cho những đêm dài không còn trống vắng một nụ hôn
Cho đợi chờ chẳng còn ngắc ngoải
Quyển sách xếp lại
nơi đầu giường
DNA vẫn bận rộn phiên mã
Các ống pipet đã ngủ yên trong phòng thí nghiệm
Tôi còn lại gì?
Ngoài mảnh đất linh hồn trống rỗng
Niềm vui chạy trốn
đâu mất
Nỗi buồn cũng giấu đi đâu
Tôi còn lại gì?
Khi mảnh đất linh hồn tôi yếm khí
Sắp lên men thành những vần thơ.
NGUYỄN KHÁNH TUYẾT VY
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.