Em
là một cái cây
Chẳng
vô tri đâu! Tán lá
Biết
rung cảm tiếng vĩ cầm bên song cửa nhà ai
Em
là một cái cây
Bản
chất hoang dã chỉ rừng nguyên sinh hiểu thấu
Trong
bó mạch, trái tim em ẩn náu
Biết
vui sướng khi hạt mưa rơi
Biết
buồn phiền khi một sự sống lìa hơi thở
Bên
dưới gốc rễ em
Em
là một cái cây
Ghét
thứ hoá chất từ những hạt xanh đỏ
Ghét
thứ chất sinh trưởng phun đầy lên lá
Ghét
những bàn tay công nghệ
Ghép
vào lớp da sần sùi của em
Một
chồi cây lạ lẫm
Em
là một cái cây
Cũng
biết thương, biết hờn, biết ghét
Trong
gió vi vu em khẽ hát
Tiếng
hát chỉ được nghe
Bằng
tâm hồn con sơn ca
Bằng
màu xanh địa cầu
Sự
nguyên sơ của nhành hoa em kết
Bừng
nở quả chín nho nhỏ lành như đất mẹ
Đừng
cấy ghép vào em những đặc tính mới
Đừng
thương mại hoá
Cho
nhựa máu chảy ra, người có biết
Trái
tim một cái cây là hoang dã núi rừng
HÀNH TRÌNH
Hành
trình của dòng sông
Là
trôi về biển lớn
Hành
trình của Trái Đất
Là
đi đến vĩnh hằng
Hành
trình của giọt nước
Vòng
tuần hoàn tự nhiên
Hành
trình của muôn loài
Là
đi tìm ánh sáng
Hành
trình của hạt phấn
Là
bay đến nhụy hoa
Hành
trình của thơ ca
Là
đi tìm cõi mộng
Hành
trình của nghệ thuật
Là
đi tìm cõi chân
Có
những cuộc hành trình
Chẳng
bao giờ khép lại
Nàng
thi sĩ khóc cười
Giữa
thế cuộc vần xoay
Hành
trình của vũ trụ
Hành
trình của nhân sinh
Ta
choáng ngợp trời mây
Mùa
hoang vu thổn thức
Và
giọt buồn dịu nhẹ
Chắp
cánh hành trình bay
THOÁT LY
Vũ
điệu Ai Cập say trong nắng
những
màu sắc chập chờn ma mị
ta
tìm cô vũ nữ giữa Paris thời trung cổ
nơi
ngõ ngách ngoằn ngoèo
trong
lương tâm chằng chịt những đường đi
Những
trang sách khoa học rối nùi
ta
lạc loài
bên
những bức tường thô cứng
tiếng
trống bass xấp xình nơi giá sách
vang
tận đáy hồn ta những giấc mơ kì vĩ
rớt
từ lâu vào lòng giếng sâu
Cuộc
sống đích thực bí hơi giữa luận văn vô nghĩa
ta
tìm đâu khúc nhạc chuông trong vắt
của
nhạc trường Thằng gù Quasimodo (*)
Cháy
hết đi những bức tường thô ráp!
Cho
ta thở hít hương thơm địa đàng
cho
ta thỏa ngắm đàm chim trắng xóa
cho
ta cưỡi con sóng hoành tung
cho
ta
hớp
lấy ánh rạng đông trườn qua đồng cỏ
cho
nghệ thuật sống dậy nơi mạch máu
và
đam mê bay nhảy trong cõi hư
(*)
Thằng gù Quasimodo: cậu bé kéo chuông nhà thờ trong tiểu thuyết Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà của tác giả
Victor Hugo
MỘT CHIỀU THẲM
SÂU
Ngày
mệt nhoài ngã xuống cỏ nhung
Chiều
khép mắt
Cõi
người chìm vào khoảng tối
Cõi
lặng thời gian
Ta
gom những mảnh rời rạc
Của
ký ức vàng như chiếc lá
Chắp
nối hy vọng mong manh
Như
hoa điểm trên cỏ
Em
tạc hình anh trong tim mình
Nghe
sỏi đá lạo xạo con đường cũ
Nghe
tuổi trẻ âm ỉ
Giữa
đời sống rên xiết
Trong
cơn mơ
Em
thở hắt
Khẽ
gọi anh trong nỗi buồn giấu mặt
Khẽ
nhìn anh trong tâm tưởng rạc rời
Cuộc
đời và những niềm đau
Cuộc
đời và những điều đã mất
Cuộc
đời lặng sâu vào xa thẳm
Em
lặng sâu vào những khái niệm mất và còn
Chiều
lặng vào đêm
Em
tra một mật mã ký ức tìm về anh
Em
tạc hình anh
Trong
sâu thẳm cuối ngày nỗi nhớ…
NGUYỄN
KHÁNH TUYẾT VY
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.