|
Ảnh: https://baonghean.vn/ |
Hơi lạnh sáng nay xuyên thấu qua từng
làn da thớ thịt, mơn man ánh nhìn đắm đuối của chàng lữ khách. Dòng sông luân
chuyển buồn vui ngày cũ lặng lờ trôi mãi mịt mờ biển khơi, hỏi rằng em có nhớ
những ngày đầu lúc đôi ta gặp gỡ. Chiếc lá vàng khẽ chạm vai áo, len lỏi qua những
nỗi buồn trung du. Giọt cà phê khuấy động đáy mắt, mùa gặt còn vương vấn tà áo,
phải không em? Cơn mưa nhè nhẹ nhỏ từng giọt đơn côi xuống bậc thềm trước hiên
quán cà phê, đóa sen cuối mùa vẫn cố gắng tìm chút hương sắc trong từng cánh nhỏ
xao động mặt hồ. Lòng sen như lòng người, miệt mài tận hiến những vẻ đẹp giấu
kín, vừa muốn thổ lộ vừa muốn ẩn hiện chút bí hiểm màu nhiệm nào đó dưới mặt nước
trong veo thấp thoáng mây trời. Bức ảnh được lưu lại rất nhanh sau đó, trang cá
nhân lại có thêm góc nhỏ cho riêng mình, và đôi khi muốn chia sẻ đến tất cả mọi
người những hoài niệm cố hương, nơi ta chôn nhau cắt rốn, nơi ta tha hương cầu
thực, nơi thời gian không cần đong đếm, nơi yêu thương không cần tất tả ngược
xuôi…
Cuốn sách trên tay vẫn còn dang dở,
chưa biết khi nào mới kịp khép lại, mùa thu miệt mài tận hiến chút ngọt ngào
xưa cũ. Cơn mưa lặng lẽ giăng kín khu vườn, bỏ mặc từng chùm dâu da chua chua
ngọt ngọt trĩu nặng từ tận gốc đến ngọn cây, món quà nhà quê chín lịm trong nỗi
nhớ, ánh lên trong tâm thức những tia chớp nhỏ nhoi cũng đủ làm ta nao lòng, cồn
cào nỗi nhớ niềm thương. Người bà với nải chuối xanh ngang qua phố cũ, tiếng
rao hàng nghèn nghẹn trên gương mặt bạc màu thời gian, chợt nghĩ đến bức tranh
mùa đông buồn bã se sắt cõi lòng. Chặng đường tuổi trẻ chắc chắn không chỉ có
những khung cảnh, những nét đẹp đọng lại trên từng miền đất mới, trải nghiệm mới,
khao khát mới, ở đó còn có chỗ cho những ưu tư và chênh vênh giấu kín. Lưu lại
khoảnh khắc tươi đẹp nơi góc quán, đôi mắt bạn hun hút cuối khung cửa, khẽ rung
câu chuyện tình yêu.
|
Tác giả Phan Nam. |
Bình yên đến qua từng dòng nhật ký
ngày cũ, dòng chữ run run kể lại xúc cảm riêng mình, dành cho riêng mình, lưu lại
biết bao xáo động không dễ dàng bày tỏ. Góc nhỏ của người thương, mang đến cho
ta hạnh phúc ngập tràn, dư vị cuộc sống đôi khi đến từ những điều bình dị, nhỏ
nhặt, kín đáo. Tình mình bây giờ như mưa
trên sông / Mưa đầu sông, mưa cuối sông / Tình mình bây giờ như cơn
gió đông, / Gió đầu đông, gió cuối đông (*), khúc nhạc uyển chuyển ru hời màn mưa, thẩm thấu tâm hồn, chảy
tràn bờ bãi, nuôi dưỡng mầm non phía bên kia chuyến đò hạnh phúc. Trang viết chắp
nối biết bao hoài niệm sao vẫn mãi dang dở. Câu thơ ta cố gắng chu toàn sao vẫn
mãi thiếu vắng cảm xúc mặn nồng ngày xanh. Quà sách ta trân trọng nâng niu cho
trọn vẹn cảm xúc, cho đong đầy nghĩa tình, cho yêu thương còn vang động khắp
khu vườn ngôn từ, lắp ghép mái nhà bình yên. Quả ngọt miền trung du đang vẫy gọi,
như sông suối nuôi dưỡng cánh đồng nồng đượm phù sa. Bàn tay của bà, của mẹ
nâng niu từng chùm lòn bon mà đất trời ban cho làm tim ta đau nhói, muốn quay về
tận hưởng khúc hát nằm nôi đưa ta vào sâu giấc ngủ, như cánh chim vỗ cánh mịt mờ
tâm tưởng. Hôm nay, vội vã đến bến xe mang thùng xốp được gói ghém cẩn thận, từng
chùm, từng chùm lòn bon đưa về dãy trọ qua bước chân vội vàng, xao xuyến, chia
sớt mỗi người mỗi chùm, tự hào khoe quả ngọt quê em đấy. Loại quả được vua ngự
ban với tên gọi mỹ miều: Nam Trân (Ngọc phương Nam), bất chợt giọt lê tuôn rơi
như cơn mưa tháng mười…
PHAN NAM
(*) Lời ca khúc Mộng sầu, Trầm Tử
Thiêng.
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.