LỜI RU TỪ QUÊ
HƯƠNG
Lời ru của mẹ trắng xóa bến đò
Ngọn đèn dầu ngả nghiêng theo làn gió
Tự bao giờ mưa trút xuống quê hương
Mẹ ẵm tôi chạy như bay trên con đường
Cơn lũ không thể cất giữ dấu chân mẹ
Khu rừng ngày đêm soi mắt đỏ
Những đóa hoa dập duềnh
Những con thuyền lênh đênh
Mưa vẫn trắng trời miền trung
Lũ vẫn dâng lên, dâng lên
Bàn tay vô hình siết chặt lồng ngực
Tiếng chuông chùa bặt âm tiềm thức
Cây cỏ cúi mình nhặt nhạnh phù sa
Khói lam chiều giăng giăng tiếng nấc
Cơn lũ lặng lẽ đi qua
Những con người sẵn sàng nhường cơm sẻ áo…
LẮNG NGHE MƯA
RƠI
cây cỏ hát lời tự tình
dòng sông vươn vai ngậm giọt phù sa
đất trời chảy mãi
lòng người chảy mãi
không gian đặc quánh nỗi âu lo
cơn bão cuốn phăng tất cả
mái đầu thời gian
dần dần bạc trắng
con chữ run run góc phố
nhớ ngày xưa bên nhau từng ngày (*)
lắng nghe mưa rơi
văng vẳng tiếng khóc chào đời
miền Trung mọc trắng nỗi niềm
nếp nhăn lặng im
cánh đồng hoa nở
chén cơm thơm tho mùi bùn
bữa đực bữa cái
bữa có bữa không
một đời áo giấy đốt cho sông (**)
một đời lắng nghe mưa rơi, rơi…
(*) lời bài hát Giáp Văn Thạch
(**) thơ Nguyễn Đức Dũng.
MƯA TRUNG DU
xối xả
những hồi ức muộn mằng
con
nước chợt lên chợt xuống
trái
lòn bon trong vườn chưa rụng
đã nảy
mầm cây xanh
cơn mưa
ung dung bay khắp núi đồi
chẳng
biết khi nào lồng ngực được ngơi nghỉ
đất mẹ
tắm gội
những
phiền muộn phù sa
cơn mưa
đi qua, cơn mưa ở lại
chuyến
đò ngược dòng ký ức
bên mái
tranh nghèo
dáng bà
nguyện cầu đứa cháu bình an cõng chữ qua sông
sông
Tiên phập phồng
bao
khuôn mặt xứ sở
những
giọt mưa lau khô
Tiên
Phước chưng cất nỗi nhớ...
Đà Nẵng, đầu tháng 11.2017
PHAN NAM.
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.