Trải tấm bạt trên bãi cỏ xanh mát,
chúng tôi bày biện đồ ăn thức uống ngồi thưởng thức, nhẩn nha tận hưởng không
khí trong lành của ngày cuối tuần. Trời xanh trong veo. Thấy thích vô cùng cảm
giác này: ngồi dưới bóng cây. Có nghĩa là được ủ mình giữa thiên nhiên, hít thở
không khí trong lành; được tạm thời bỏ lại những muộn phiền nào đó. Khoảnh khắc
ấy, việc của mình chỉ là nhìn ngắm cảnh vật nhìn ngắm mọi người. Nhớ có lần tôi
cũng được ngồi chơi dưới bóng cây giữa trưa nắng ở Phật Quang Sơn Tự (ngôi chùa
nổi tiếng tại thành phố Cao Hùng, Đài Loan). Dù một mình ở chốn lạ, mà lòng
cũng bình yên vô cùng. Cảm giác cũng chẳng khác khi ngồi dưới những bóng cây
quê nhà. Thong thả, nhẹ tênh. Kỳ lạ, những cái cây ngàn năm không lên tiếng, mà
cứ như là những sứ giả thầm lặng luôn biết cách trao tặng cảm giác thong dong
nhẹ nhõm cho lòng người.
Có lẽ giá của bóng cây là thế, nên
bao nhiêu người đô thị (gồm cả tôi) chấp nhận vượt quãng đường xa hàng chục cây
số, đèo theo đồ ăn thức uống đi nắng đi bụi để được cùng nhau ngồi dưới bóng
cây thưởng thức ngày cuối tuần. Những khu du lịch sinh thái gần thành phố vào
các ngày nghỉ, lễ bao giờ cũng đông đặc người. Có lần tiện đường công tác ghé
vào một khu vui chơi dã ngoại ở Bình Dương, tôi cũng đã choáng ngợp trước số lượng
người “ngồi dưới bóng cây” chiều ấy. Họ đi thành từng nhóm bạn hoặc gia đình
quây quần với nhau, trải bạt nấu nướng, ăn uống, nghỉ ngơi. Những cỏ bãi cỏ
xanh được các khu du lịch đầu tư, tái tạo cũng vì mục đích này. Có một lượng lớn
du khách thích được trở về với thiên nhiên mà nhiều khi cả một không gian rộng
lớn cũng không đáp ứng hết. Nằm gối đầu trên cỏ, bạn tôi bật cười nói rằng
sao tự dưng nhà không chịu ở mà ai cũng thích cảnh nấu nướng thiếu thốn đủ bề rồi
lại…“ngủ bờ ngủ bụi” thế này. Đó là khi đến giờ nghỉ trưa, ai nấy đều tìm cách
ngả lưng trên nền đất lởm chởm, có khi khách phải nhường nhau chút bóng mát, giấc
ngủ tất nhiên chẳng thể yên ấm ngon lành như ở nhà. Vậy mà ai cũng hớn hở nói
cười. Tôi cũng vậy. Tôi hào hứng từ đêm trước, thức khuya chuẩn bị đồ ăn thức uống
chu đáo, sớm tinh mơ lên đường vui như trẻ được quà. Ôm theo mấy túi đồ nặng đi
xa, lại phải mất tiền mua vé vào cổng chỉ để…được bày ra ngồi chơi dưới bóng
cây!
Nhà phố đâu thể có cây trong vườn,
nên người phố mới phải vất vả đi tìm bóng cây ở các khu du lịch ven ô hoặc ở
các tỉnh, thành lân cận. Ngồi dưới bóng cây giữa muôn người, tự dưng tôi nhớ những
bóng cây của mình ở quê xưa. Hóa ra tôi và những đứa trẻ ngày ấy thật hạnh phúc
mà đâu có biết. Ngày nào chúng tôi cũng có thể “ngồi dưới bóng cây”, lại chẳng
phải tốn tiền vé hay chia sẻ không gian xanh mát ấy với nhiều người lạ. Yên
tĩnh đến mức nằm võng mà nghe rõ cả tiếng cá quẫy trong ao, tiếng me chín rụng
sau những lần gió rung. Hồi đó nhà tôi có đến năm cây me, tỏa bóng mát rười rượi.
Tôi hay mắc võng nằm tòng teng học bài hay nghêu ngao hát. Có khi cả đám bày
trò chơi lò cò, bắn bi, chơi đồ hàng…dưới những tán me xanh chở che ngày ấy. Những
bóng cây tỏa mát tuổi thơ mà năm tháng xưa lòng những đứa trẻ quê cứ mãi mơ về
thành phố. Đâu biết mình đang được tận hưởng khoảng thời gian quý báu của đời
người. Còn bây giờ đi ngang ngôi nhà ngoại ô nào mà nghe tiếng trẻ đọc bài ra rả,
tôi lại nhớ xốn nhớ xang mình của ngày xa lăng lắc. Những bóng cây quê nhà tỏa
mát cho chúng tôi suốt thời thơ ấu. Cây phượng đầu đình nghiêng mình cho đám trẻ
nhoi mỗi buổi đi học về ngang lại được dịp ngồi nghỉ chân tán dóc. Hàng khuynh
diệp chiều về gió lùa lồng lộng đường quê. Cả những bóng cây đìu hiu giữa đồng
cũng là nơi ngả tạm giấc trưa cho những người nông dân…Quê nhà mãi như một điểm
tựa mát rượi để người phương xa mỗi khi nhớ về lại thấy như lòng mình cũng đang
được vỗ về. Sống trong lòng phố với bao tiện ích mỗi ngày, nhưng đến một lúc
nào đó, người ta vẫn thèm về với thiên nhiên để được dỗ dành trong cái màu xanh
um thanh lành ấy…
Nhiều khi đi giữa thành phố nắng
nung, tôi thèm qua những con đường có hàng cây tỏa bóng mát. Để thấy biết ơn
màu xanh dịu dàng này. Đô thị ngày một chật hẹp, tấc đất tấc vàng, chỉ mong cây
vẫn còn đất sống. Lòng người yêu thương, xin đừng đốn hạ…
BÙI TIỂU QUYÊN
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.