Làn gió Đà thành mơn man da thịt những
ngày đầu đông. Tôi bâng khuâng ngắm nhìn từng giọt cà phê rơi đều, bất chợt ca
khúc “người thầy” vang lên khe khẽ. Giọng ca sĩ Cẩm Ly du dương giữa dòng đời vội
vã khiến lòng người dịu lại, để sống chậm hơn và yêu thương nhiều hơn. Nhạc sỹ
Nhất Huy đã nói thay tất cả chúng ta, những người học trò luôn hết mực yêu
thương, kính trọng người thầy. Từng dòng chữ hiện trên bảng đen, từng hạt bụi
phấn rơi, từng sợi tóc dần bạc theo thời gian, từng lời trách mắng, từng giọng
nói tiếng cười... chập chờn ẩn hiện trong tâm trí, xao động tâm hồn. “Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/ Từng
ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy/ Để em đến bên bờ ước mơ/ Rồi năm tháng
sông dài gió mưa...”, thời gian ơi có kịp khắc ghi công ơn của thầy, khi
con nước còn bận xuôi dòng thả trôi bao điều mơ ước?
Nỗi lòng chợt nặng trĩu theo cơn mưa
mùa đông nơi xứ lạ, dấu chân bạc trắng nỗi niềm. Chợt nhớ đến bài hát của thầy
vào ngày chia tay năm cuối cấp, thầy cứ hát, và lũ học trò nhỏ ôm nhau khóc nứt
nở, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài khóe mi. Ca từ của bài hát “ơn nghĩa sinh thành” ấm nồng trên bục giảng,
cất lên tự tấm lòng vô bờ bến của thầy dành cho lũ học trò nhỏ. Nhớ đến thầy,
nhớ đến bài hát năm nào mà nghẹn ngào xúc động. Ca từ bài hát như những hạt mầm
thầy lặng lẽ gieo vào lòng em, với khát vọng tìm đến bến bờ của hạnh phúc, yêu
thương và chia sẻ. Ngay cả khi đến lúc chia tay, thầy vẫn nghĩ đến học trò đừng
quên “ơn nghĩa sinh thành” mà chạy
theo bao điều phù phiếm ở đời mà quên đi nguồn cội, nơi chôn nhau cắt rốn. Rồi
đây, mỗi đứa sẽ tìm cho mình một tương lai riêng, một con đường riêng nhưng
tình nghĩa thầy trò, công ơn mẹ cha, kỷ niệm bạn bè vẫn dạt nguyên vẹn trong
trái tim. Giai điệu vỗ về tâm hồn, lắng đọng trong giọt phù sa của dòng sông
Tiên quê mình, chân phác giản dị, thấm đượm nghĩa tình.
Mỗi lần ghé thăm trường, có chiếc lá
từ đâu bay tới đậu trên vai gầy, nhắm mắt lại còn nghe văng vẳng bài hát ngày
xưa cất lên tự sâu tâm khảm: “Người ơi,
làm người ở trên đời/ Nhớ công người sinh dưỡng/ Đó mới là hiền nhân” (Ơn
nghĩa sinh thành, Thiệu Tước). Ôm chầm lấy nhau mà ngỡ như mới hôm qua, giấc mơ
vừa chớm thành hình đã vội tàn phai. Bài hát của thầy chảy tràn ký ức, thắp
sáng trái tim, soi đường chỉ lối giữa trường đời muôn vạn nẻo. Ngắt nhành hoa
phượng thắp lửa những rung động đầu đời, cái thuở “cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp”, “áo ai bay trắng cả giấc mơ”, “bài
thơ còn hoài trong vở”... tinh khôi, trong trẻo biết bao. Dẫu hôm nay, khóe
mắt đã vướng bụi trần nhưng câu hát khi xưa chưa bao giờ cạn vơi, bởi vì hình
bóng của thầy vẫn còn in đậm tâm trí em, khắc sâu niềm thương nỗi nhớ.
Bài hát ấy sẽ tiếp tục cất lên, dìu dắt
những thế hệ học trò tiếp theo cập bến tri thức. Đóa hoa đẹp nhứt nảy nở trong
lòng em từ ngày ấy, ngày thấy cất lên tiếng hát...
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.