|
Ảnh internet. |
Những cánh hoa vàng man dại ẩn nấp trong những
nụ cười tinh khôi giăng giăng khắp nẻo. Nhớ về màu hoa nồng nàn lộng lẫy dâng
trào xúc cảm của biết bao trái tim trong trẻo, bất chợt bắt gặp khoảnh khắc dịu
dàng của người thiếu nữ ngại ngùng e ấp sau cánh hoa, cõi lòng xao xuyến những
niềm thương nỗi nhớ chẳng thể lý giải thành lời. Mùa nắng, sắc vàng dã quỳ miên
man dâng hiến trong bao la đất trời, những người bạn thành phố lại nao nức lên
đường để săn cho mình những bức ảnh tươi đẹp, mới lạ, và còn trải nghiệm cuộc sống
hoang vu nơi núi rừng thôn dã, tâm hồn khoáng đãng theo màu hoa diệu vợi, khao
khát chạm tới cái đẹp trỗi dậy tự lúc nào. Tôi luôn có cảm xúc đặc biệt với dã
quỳ, mỗi khi ngắm hoa, trái tim khao khát thanh lọc, mọi muộn phiền lắng lo bỗng
chốc tan biến, nhường chỗ cho xúc cảm, hứng khởi lên ngôi.
Cuộc
sống đang rơi vào nỗi buồn trống vắng hay chuỗi ngày mệt mỏi xác thân thì chỉ cần
một bó dã quỳ đặt lên trên bàn, ý niệm chợt dịu lại như giọt nước thanh mát của
đất trời đang tắm tưới, lay động. Chợt nghĩ trong mỗi chúng ta đều nuôi dưỡng
tình cảm tự nhiên, sâu sắc như thế, và chỉ khi chạm vào sắc vàng trải dài trên miền
đất thương nhớ, quê hương chợt hiện về qua từng dấu chân, hơi thở. Tôi luôn có
cảm xúc đặc biệt với hoa dã quỳ, không phải ở miền núi Tây Bắc xa lạ, cũng chưa
từng đặt chân đến Tây Nguyên huyền bí, đó là cảm giác sung sướng, an yên kỳ diệu
khi được chiêm ngưỡng thưởng thức những nét vẽ, bức ảnh, sắc màu, câu chuyện
liên quan đến dã quỳ được lan tỏa khắp nơi, từ đó gắn kết những tâm hồn đồng điệu.
|
Sắc vàng thương nhớ... (ảnh sưu tầm internet) |
Tuổi thơ tôi gắn bó dã quỳ nhiều đến nỗi, sắc vàng của chúng ám ảnh tôi đến từng
giấc ngủ, mỗi khi nhắm mắt lại từng cánh hoa như trải dài tâm trí, nhuộm khắp
trái tim. Dẫu rằng chỉ là những đóa hoa đơn lẻ, không phải cánh đồng hoa thăm
thẳm rộng lớn mà mọi người vẫn ngày đêm tìm tới, dã quỳ trong tôi chỉ là một chấm
nhỏ điểm xuyết rung động đẹp đẽ qua mỗi phút giây cô đơn, chia sớt vui buồn
cùng hoài niệm ấu thơ. Tôi ước thành con
ong nhỏ lang thang/ Để ngắm triệu hoa quỳ vừa mới nở/ Và thấm đẫm hương quỳ
trên cánh nhỏ/ Bay tìm em kể mãi chuyện hoa vàng...(*) dường như mỗi mùa
hoa đều mang lại dư âm, xúc cảm nhất định trong tâm khảm mỗi người, và mỗi vần
thơ, mỗi kỷ niệm tô đậm thương nhớ, tạo tác vẻ đẹp hình hài của một loài hoa
nào đó trong đời sống nhiều bất trắc.
Nhớ
có lần xem Quà tặng cuộc sống, mùa hoa dã quỳ hiện lên như một thần dược diệu kỳ
thắp sáng niềm tin khát vọng tiềm ẩn trong sức sống con người, tìm thấy giá trị
thiêng liêng của sự quan tâm sẻ chia quý giá biết bao nhiêu. Mùa hoa rồi sẽ lụi
tàn, cuộc gặp nào cũng hồi chia ly và giấc mơ dã quỳ le lói trong trái tim,
thao thức qua đôi mắt bé nhỏ, lặng lẽ ngắt một cánh hoa chớm nở bỏ vào trong nỗi nhỡ. Bức ảnh thiếu nữ nhìn tôi suốt buổi chiều, bàn tay vẫn nắm chặt đóa
hoa dã quỳ dưới ánh nắng loang lổ của mặt trời. Lòng chợt nghĩ về khoảnh
khắc hạnh phúc sướng vui, buồn bã đau khổ cũng chỉ trôi qua như một cái chớp mắt…
PHAN NAM.
(*)
thơ Phùng Quang Thuận.
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.