DƯ HƯƠNG
(Tặng
người xưa ấy)
Con Vành Khuyên ngày
xưa hót trong lớp
Má môi ai làm thắm một
khung đời
Ai tiếng cười như ngọc
nhẹ nhàng rơi!
Và giọng nói vào hồn ta
ấm quá!
Bốn mươi năm đời rẽ
chia hai ngã
Hai người đi hai hướng,
hai cuộc tình
Ta trong lòng vẫn nhớ
những bình minh
Đường hương lúa thơm lừng
ta đón đợi.
Vào lớp học hồn ta như
đổi mới
Không nhìn bài mà chỉ
có nhìn em
Trong mắt kia ta thấy nắng
êm đềm
Trong môi ấy ta nghe
mùi thơm mật.
Ôi tuổi trẻ, tình yêu
ta rất thật
Rất ngây thơ và rất trắng,
rất trong
Những dư hương còn ép ở
trang lòng
Thoáng ngào ngạt mỗi lần
ta chợt nhớ .
ĐÊM ĐÀ NẴNG
Thành phố đắm mình
trong giấc đêm
Hàn Giang uốn khúc chảy
êm đềm
Cầu Rồng yên lặng nằm
suy tưởng
Tất cả đang say giấc ngủ
mềm.
Bổng đâu tiếng trống đập
vang rền
Tiếng nhạc xập xình
vang vọng lên
Như ngàn tiếng đạn bay
trong gió
Hoảng hốt, nhà ai tốc
chiếu mền.
À ra tiếng động chốn ăn
chơi
Ở chốn lầu cao vọng khắp
nơi
Không tường, không vách
ngăn âm lại
Cứ để âm thanh động bốn
trời.
Đất nước bình yên đã rất
lâu
Đêm về bình tịnh suốt
canh thâu
Anh công nhân ngủ nằm
yên giấc
Cụ lão say mơ mộng gối
đầu.
Nay luật an dân để ở
đâu
Từng đêm sấm sét vọng
trên đầu
Tai người quyền chức
nghe hay điếc?
Còn để cho dân thức trắng
sao?
NGHĨA ĐỊA XANH
Nghĩa địa xanh chôn những
mồ xác lá
Trên nấm mồ cây chết đứng
chơ vơ
Những cành khô chới với
nhánh tay hờ
Như níu kéo phao mây trời
cứu hộ.
Mây ngạo nghễ cứ trôi
qua bán bổ
Con sói già không có chốn
nương thân
Con chim non chết trong
tổ mộ phần
Vì mẹ nó không bao giờ quay lại.
Nhớ thuở ấy núi xanh dường
thảm trải
Rừng nối rừng qua những
đỉnh cheo leo
Cây tiếp cây xuống dốc
lại lên đèo
Cảnh xen cảnh vườn địa
đàng muôn thú.
Những sinh vật chọn
ngôi nhà xanh trú
Sống phong lưu tự tại
giữa rừng hoang
Đêm bên sông uống từng
ngụm trăng vàng
Ngày ăn trái ngàn thơm
trời chẳng cấm.
Thời hoàng kim của hoa
rừng sắc thắm
Những rừng hương cứ
thả gió thơm bay
Bướm và ong nhộn nhịp đến
từng bầy
Chúng vận chuyển đem
cho đời lắm mật.
Nay núi chỉ còn trơ da
mặt đất
Hồn ma thiêng núp bóng ở
trong mưa
Biến thành bao cơn lũ
quét không chừa
Từng gốc rạ, cọng rơm,
mái nhà ra biển .
CHÂU THẠCH
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete