Chiều nay tôi lang thang trong cái lạnh man
mơn của những ngày cuối xuân. “Hạ về chói
đỏ con tim/ lập lèo ngũ sắc/ em ru tuổi mình./ Hạ về khép nép buồn vui/ tiếng
trống thinh lặng/ bước ngoặc xa xôi”. Không hiểu sao tiết trời se lạnh lại
cho tôi buông lơi theo cảm xúc như thế: cây xanh tỏa nụ, dần dà tiếng chim…
Mạch
suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi một màu hoa đỏ chênh chao lượn lờ bay theo làn
gió, lẩn khuất trong tà áo ai. Một mùi hương nhè nhẹ níu kéo nhung mềm quyến rũ
bên ngõ, bên thềm. Cái mùi chan chát của quê hương nhẹ len vào tâm trí khiến những
mảng màu kí ức như bao trùm cả không gian và thời gian. Không một nơi nào bình
yên, xúc cảm dâng trào khi ta thả bộ dưới bóng mát của những hàng sưa quê nhà. Những
cây sưa vươn tít phía trời cao bung tỏa chồi xanh nõn nà, để lại dưới gốc cổ thụ
những vệt màu rêu phong, làm cho đôi chân như lạc vào bức tranh tích cổ. Không
biết tự bao giờ khi tôi sinh ra hàng sưa đã có mặt tại đây, nghiêng lá nghiêng
cành chở che ánh nắng gay gắt của buổi trưa hạ khi chúng tôi tung tăng cách
sách đến trường.
|
Sắc hoa (ảnh : Diệu Hiền/ihay) |
Ngôi trường làng nhỏ bé lẩn khuất trong những
hàng cây quá đỗi thân thương lạ lùng. Bóng mát quê hương quen thuộc tới mức có
thể đếm được những vạt nắng loang lổ dưới mặt đường để bước chân còn biết chỗ
nào mà tránh. Có lẽ vì thế nên tôi thích một mình dạo bước dưới những tán lá ngập
tràn tiếng chim, đong đầy hương quê, tắm mát tâm hồn. Thuở ấy, đường làng chưa
được lát bê tông, xe đạp dường như cũng là một món đồ xa xỉ. Con đường mưa đến
lầy lội, nắng về bụi mù nhưng sao lại đong đầy một sự yêu thương giản dị quá đỗi
mộc mạc trong tôi. Bây giờ đời sống phát triển đòi hỏi chúng ta phải tiến lên,
tránh lặp lại những cái đã cũ, đã thuộc về quá khứ. Tôi thuộc tiếp người hoài cổ
và thích thả cho cảm xúc trôi nổi vô định, nhưng luôn đặt nghĩa tình xứ sở lên
trên hết. Nghĩa là từng tấc đất, lớp bụi dẫu đã phai mờ theo từng lớp bụi thời
gian cũng là gốc đất nấm ruột cha ông đã ngã xuống đắp xây non nước, dòng máu
con tim luôn nhắc nhở con cháu phải gìn giữ cho lòng tự tôn dân tộc, cuộn trào
như sóng vỗ ở trong tim.
|
Đường sưa tại Tiên Phước, Quảng Nam (ảnh: Vũ Công Điền)
|
Hình
như tôi đã nghe rất nhiều lần lòng yêu nước không phải đâu xa, nó bắt nguồn từ
những điều nhỏ nhặt nhất luôn tồn tại trong cuộc sống quanh mình. Và tôi trân
trọng từng bóng mát quê nhà như máu thịt đã ngấm vào trong đáy mắt tự bao giờ.
Khi mùa du xuân lễ hội trôi qua, người người lại bắt nhịp với cuộc sống thường
nhật của vòng quay của cuộc sống. Khi vòng quay ấy trở nên gấp gáp bề bộn hơn
thì những giây phút lắng lòng lại, ta sẽ cảm nhận được chút hé mở ấp áp của những
ngày hanh nắng. Khi ta đang say giấc nồng thì cũng là lúc một mùa hoa sưa bắt đầu…
Lẩn khuất trên cành lá xanh là bông hoa bé xíu điểm vàng khung trời quê hương.
Để rồi qua bao vòng quay của dòng đời hối hả, đôi mắt của chúng ta sẽ đượm nồng
sắc vàng rực trời bung tỏa như che mất bầu trời. Để khi sáng nay, hương sưa
vương màu mắt người ta mới chợt thức giấc đắm mình một sắc màu óng ả dịu êm. Phải,
sắc màu tích cổ vương bụi mềm thời gian. Một dải lụa vàng đong đưa ánh mắt, vẫy
gọi một mùa gặt thấm đượm hồn quê.
Sắc
hương mùa hạ đã khắc sâu trong tâm can mỗi người, nhưng sao khi đi qua trong
lòng mỗi người lại dành cho mình những xúc cảm rất khác. Dòng đời thì vẫn trôi
và cuộc sống phải đi lên theo tiến trình của nó. Còn mảnh ghép tâm hồn dựng xây
nên cái đẹp trong tôi luôn bắt nguồn từ những điều bé nhỏ hiện hữu đong trọn
không gian. “Hàng sưa dệt mùa tuổi thơ/ gọi
hè đỏ lửa/ trọn đời tích xưa”…
PHAN NAM
Comments[ 0 ]
Post a Comment
Quý vị chỉ cần copy link hình và dán vào ô comment.